"Kẻ Ác, mày đang khiêu khích giới hạn của tao sao?", Trần Thiên Hạo đứng ở đầu ngõ, ánh sáng chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, cả cơ thể như phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Khiến người ta không kìm được phải híp mắt, không thể nhìn thẳng.
Kẻ Ác mỉm cười.
"Tao không phục!"
"Không phục thì phải trả giá!"
Kẻ Ác liếm môi, quay đầu, con mắt đỏ tươi bị mái tóc dài che mất lóe lên ánh sáng đỏ quỷ dị.
"Tao muốn xem xem, mày nhanh hơn hay tốc độ chết của ả nhanh hơn".
Sau đó hắn lấy ra một thanh trường đao, dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiền Cẩm Lâm, lưỡi đao xoay chuyển, lóe sáng.
"Roẹt!"
Hắn giơ tay chém xuống đầu Tiền Cẩm Lâm.
Mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên sự tuyệt vọng, cô ta hét lớn.
"Cứu tôi!"
Trần Thiên Hạo nổi giận.
Mũi chân khoét lấy một viên đá, phi đá bay ra, nó như một viên đạn lao vút đi.
"Bốp!"
Hòn đá đánh trúng lưỡi đao.
Sức tấn công kịch liệt khiến lưỡi đao rung lên, Kẻ Ác cảm thấy gan bàn tay mình tê dại, cơn chấn động mạnh này khiến hắn không cầm nổi cán đao.
"Hừ!"
Kẻ Ác cố gắng nắm chặt cán đao.
"Bốp!"
Lưỡi đao rung động kịch liệt, khiến tay Kẻ Ác chảy đầy máu tươi.
"Mạnh quá!"
Kẻ Ác khiếp sợ.
Nhìn Trần Thiên Hạo.
Bóng người màu đen xông đến.
Giây phút đó, bầu trời như bị người kia kéo theo mây đen cuồn cuộn đến.
Cơ thể Kẻ Ác khẽ run, hai tay cầm đao lao lên nghênh đón.
Lưỡi đáo lóe sáng!
"Bốp!"
Lưỡi đao quét qua, phá tan hư không.
Nó mang theo chút rung động.
Trần Thiên Hạo nhảy lên, hai chân đạp trên mặt tường, sau đó đứng ngay sau lưng tên sát thủ.
Bụi đất nổi lên!
Sắc mặt anh âm trầm, đá vào người Kẻ Ác.
Kẻ Ác cũng cảm thấy lạnh sống lưng, thanh trường đao cắm xuống đất, cả người nghiêng về trước.
Tránh được cước này.
Sau đó hắn lật người, nằm bò xuống đất, hai chân hai tay dồn lực, rút trường đao ra, cả người áp sát mặt đất chém về phía Trần Thiên Hạo.
"Cút!"
Trần Thiên Hạo quát lớn!
Hai chân anh di chuyển.
Tung cước đá bay thanh trường đao.
Kẻ Ác hoảng sợ, hai tay tê dại, bàn tay dùng sức vỗ một cái xuống đất.
Cơ thể bắn ra như viên đạn, Trần Thiên Hạo đạp thẳng vào lồng ngực hắn.
Kẻ Ác nôn ra một búng máu, khẽ hừ một tiếng, cả người bay vọt ra.
"Thình thịch!"
Hắn rơi xuống đất, giãy giụa một lúc, cố gắng bò dậy quỳ một chân xuống đất.
"Tao phục rồi!"
Kẻ Ác cúi đầu nôn ra máu, khó khăn nói.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo âm trầm.
Anh nhìn Tiền Cẩm Lâm, chỉ thấy cô ta đang khiếp sợ nhìn mình.
Cô ta đã bị sức mạnh mà Trần Thiên Hạo thể hiện làm cho sợ hãi.
Vậy mà còn muốn giết đối phương để báo thù?
Có vẻ như lúc trước anh đã nương tay không xuất toàn lực.
Đương nhiên lúc này điều cô ta quan tâm hơn cả là Trần Thiên Hạo đã cứu mình.
Điều này khiến quyết tâm báo thù của cô ta bị lung lay.
Thấy Tiền Cẩm Lâm chỉ bị hoảng sợ.
Vẻ mặt của Trần Thiên Hạo thả lỏng hơn nhiều.
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Anh nói.
"Tao từng nói rồi, mày sẽ phải một cái giá rất đắt".
Cơ thể Kẻ Ác run lên.
"Kẻ Ác cam nhận chịu phạt".
Trần Thiên Hạo nhíu mày.
Đến bây giờ vẫn chưa có ai có đủ cam đảm dò xét giới hạn của anh.
Có nên dù không giết hắn, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.
Trần Thiên Hạo tiến lên.
Lạnh lùng nhìn Kẻ Ác.
Anh đột nhiên đạp một pháp.
"Rắc!"
Cánh tay của hắn gãy lìa.
Hắn nghiến răng khẽ rên, quỳ dưới đất không nhúc nhích.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng.
Anh đứng đó rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa hít một hơi.
"Nói qua tình hình của mày".
"Rồi tao sẽ quyết định xem có trừng phạt mình hay không".
Kẻ Ác quỳ một chân xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, cánh tay gãy lìa đau nhức khiến hắn hơi run rẩy.
Mồ hôi lạnh từ trán không ngừng nhỏ xuống đất.
"Ám Dạ là một tổ chức ngầm thần bí, bọn tôi không có căn cứ cụ thể, tất cả hành động đều do Lão Quỷ sắp xếp".
"Lão Quỷ? Người phụ trách của Ám Dạ?"
Trần Thiên Hạo bất ngờ hỏi.
"Tôi chỉ biết là, cứ điểm Nam Thành đều do Lão Quỷ sắp xếp".
Kẻ Ác nghiến răng.
"Còn mày thì sao?"
"Tôi, tôi không biết tôi là ai, tôi cũng không biết tôi đến từ đâu.
Ký ức của tôi chỉ dừng lại ở Nam Thành, Kẻ Ác chỉ là biệt hiệu mà Lão Quỷ đặt cho tôi", vẻ mặt hắn có