Theo sát phía sau là một người đàn ông đầu trọc, đeo chiếc mặt nạ vàng chạm rồng xông thẳng vào.
Người của đội phòng chống bạo động bị đánh tới tấp, ngã xuống như rạ.
Người đàn ông đó hệt như một con thuồng luồng vậy.
Đám người của đội phòng chống bạo động y như gà què bị chó đuổi, tan đàn xẻ nghé.
"Xấc xược!"
Một tiếng quát lớn vang lên.
Người đàn ông đó nhấc bổng Triệu Vô Quân lên chỉ bằng một tay.
Bàn tay ấy như có nanh vuốt, siết chặt lấy cổ họng ông ta.
Triệu Vô Quân tím tái mặt mày.
"Ai mà to gan vậy!"
Triệu Thiên Đạo lạnh lùng quát.
Lão ta đứng yên, nhưng Triệu Lộ Bình lại tiến lên giải cứu Triệu Vô Quân.
Vừa lại gần, đối phương đã đá chân ra nhanh như chớp.
Triệu Lộ Bình biến sắc, đưa hai tay ra đỡ.
"Phịch!"
Cả người hắn ta bị đá văng ra xa cách đó bốn, năm mét.
Hai cánh tay và cả người hắn cũng bắt đầu run rẩy.
"Láo xược!"
Triệu Thiên Đạo nhún người nhảy lên.
Cả người lão ta nhẹ tựa như gió, một cú đấm vung ra giữa không gian.
Không ngờ sức mạnh đó lại tạo thành một lực nén áp chặt lên trên nắm đấm.
Cả người Triệu Thiên Đạo áp sát xuống.
Cú đấm tung ra nhanh như chớp!
Kẻ lao tới mang theo nanh vuốt vô cùng dữ tợn, ngẩng đầu lên tung một cú đấm.
"Bùm!"
Thanh Long lùi lại một bước.
Triệu Thiên Đạo trở mình tiếp đất, lùi liên tục ba bước lớn mới đứng vững được.
Mạnh quá!
Triệu Thiên Đạo tái mét mặt mày, không dám ra tay tiếp vì lão ta biết bản thân vốn không phải là đối thủ của đối phương.
Lão ta quay ra nhìn lên sân khấu thì thấy Trần Thiên Hạo đang chắp tay đứng đó.
Trước mặt là một người đàn ông đầu trọc đeo mặt nạ vàng.
"Phó thống lĩnh, cuối cùng ngài cũng đến rồi".
Tưởng Đại Vi đá bay người của đội phòng chống bạo động đang đứng trước mặt, nhún người nhảy lên một cái, phút chốc đã lên đến sân khấu, oai nghiêm cất lời.
Triệu Thiên Đạo biến sắc.
Không lẽ đây là thống lĩnh quân sự ở hải đảo sao?
Mặc dù trên danh nghĩa, Thanh Long mới là thống lĩnh quân sự ở hải đảo.
Nhưng anh ta cũng chỉ có cái danh được bổ nhiệm, hầu như không nhúng tay vào chuyện ở đây.
Tất cả mọi thứ đều do Tưởng Đại Vi phụ trách.
Vậy nên, hầu hết mọi người đều không quen anh ta.
Đã vậy, để tránh bị nghi ngờ, lúc đến đây, anh ta còn đeo cả mặt nạ bằng vàng.
Mặt Triệu Vô Quân tái mét, chỉ với một đòn của Thanh Long mà đã ngã sõng soài dưới đất.
Ông ta liếc Trần Thiên Hạo một cái rồi khẽ chau mày.
Vì trước đó Trần Thiên Hạo đã dặn dò kỹ lưỡng, không được để lộ thân phận của anh nên ông ta chỉ dùng ánh mắt để nói chuyện, không dám mở miệng nói nửa lời.
"Khụ...!Khụ!"
Triệu Vô Quân bò dậy, thở hổn hển.
"Áp chế tất cả ra ngoài cho ta!"
Thanh Long hô lớn, quân Đông Hoang ở bên ngoài xông vào trong, tất cả đều mặc đầy đủ quân trang, nhanh chóng chế ngự toàn bộ người của đội phòng chống bạo động và áp giải ra ngoài.
Triệu Vô Quân sững sờ nhìn đội phòng chống bạo động của mình dễ dàng bị chế ngự.
Nhưng sâu trong lòng, ông ta vẫn cảm thấy không phục, tức mình quay sang lườm Thanh Long một cái.
"Cậu là ai?"
Thanh Long vẫn uy nghiêm đứng đó, không đáp lời.
Tưởng Đại Vi tiến lên trước, đạp ông ta ngã lộn nhào xuống đất.
"Ông mù à, đây chính là chiến thần Thanh Long - một trong bốn chiến thần Đông Hoang đấy!"
Vừa nghe danh tiếng chiến thần Thanh Long, Triệu Vô Quân hoảng đến mức ngồi phịch xuống đất.
Vẻ mặt của Triệu Thiên Đạo cũng cực kỳ sợ sệt.
Dáng vẻ vênh váo không coi ai ra gì ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.
Thanh Long liếc nhìn quanh phòng hội nghị.
"Tất cả những người có mặt tại đây, nếu có liên quan đến nhà họ Triệu thì áp giải đi hết cho ta!"
"Phó chủ tịch thành phố Triệu Vô Quân cấu kết với thế lực bên ngoài, tấn công quân Đông Hoang với âm mưu phản bội, đều phải áp giải đi