“Rốt cuộc chúng mày là ai mà lại có được thứ đồ kinh khủng này?”
Triệu Lộ Bình hoảng loạn gào rống.
Hắn ta cứ tưởng chỉ cần mình cố gắng nhẫn nhịn thì đối phương sẽ từ bỏ.
Nào ngờ đối phương lại lấy ra thủ đoạn khủng khiếp này khiến hắn ta tuyệt vọng tột cùng.
“Xoẹt xoẹt!”
Con kiến bò lên da thịt phát ra tiếng động khiến người ta sởn tóc gáy, xé toạc da thịt chui vào bên trong cơ thể hắn ta.
Triệu Lộ Bình sợ sệt run lẩy bẩy.
Bắt đầu cảm thấy da thịt của mình truyền đến một cơn ngứa ngáy khó chịu.
“Chúng mày muốn gì tao sẽ nói hết, tha cho tao đi”.
Hắn ta đau đớn van nài.
“Chân tướng phía sau dự án Vịnh Lam”.
“Năm xưa nhà họ Triệu chúng mày đã cướp dự án đó của nhà họ Trần chúng tao như thế nào?”, Trần Thiên Hạo lạnh giọng tra hỏi.
“Chúng mày bỏ mấy con kiến này ra khỏi người tao đã, tao sẽ khai hết”.
Gương mặt của Triệu Lộ Bình trở nên vặn vẹo, hoảng sợ la lớn.
Lại có thêm một con kiến chui vào.
Vẻ mặt của hắn ta tràn đầy kinh hoàng.
“Mày không có tư cách đặt điều kiện với bọn tao”.
Thanh Long lạnh giọng quát tháo.
“Tao nói, tao nói!”
Hắn ta thở dốc không ngừng.
Cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn xé ruột xé gan.
“Tao không biết cụ thể chuyện xảy ra vào hai mươi năm trước”.
Lại có thêm một con kiến nữa xé rách da hắn ta.
Triệu Lộ Bình đau đớn nghiến răng ken két.
“Khi đó tao mới đẻ ra, gần đây tao mới nghe kể về chuyện này”.
“Vịnh Lam vốn thuộc phạm vi đất nhà họ Trần.
Lúc đầu mảnh đất đó nằm ở khu vực vắng vẻ ngoài thành Đông, không được ai coi trọng”.
“Lúc chủ nhà họ Trần khai phá đất hoang lại bất ngờ khai quật được một mỏ khoáng thạch kim loại”.
“Ông ta tìm tới nhà họ Triệu chúng tao, đề nghị cùng nhau thay đổi tính chất đất để hợp tác khai thác vàng”.
Nỗi đau nhức toàn bộ xương khớp khiến hắn ta toát mồ hôi khắp người.
Mồ hơi nhớp nháp tràn vào miệng vết thương đang nứt ra trên mặt hắn ta, khiến hắn ta nhíu chặt lông mày.
Thế nhưng chỉ mỗi một động tác nhăn mày cũng khiến da thịt căng cứng trên mặt lại càng rách ra.
Máu tươi tuôn trào.
Hắn ta há miệng nhổ ra một ngụm máu.
Sau khi nuốt xuống nước bọt lẫn với máu tanh.
Hắn ta gian nan lên tiếng.
“Nhà họ Triệu có địa vị lớn, đương nhiên sẽ không xem trọng nhà họ Trần vừa mới quật khởi”.
“Sau vài lần thương lượng, cuối cùng lợi dụng sơ hở gạt nhà họ Trần ra khỏi dự án này, đồng thời còn nghĩ cách moi thêm một khoản tiền”.
Lời của Triệu Lộ Bình cũng không khác suy đoán của Trần Thiên Hạo là bao.
Anh cũng đoán trước được tương đối.
Tạm thời chưa bàn đến hành vi gian thương lừa gạt đối tác.
Bây giờ chuyện anh muốn điều tra là nguyên nhân cái chết.
“Tại sao ông chủ nhà họ Trần lại chết?”
Anh lạnh giọng hỏi.
Triệu Lộ Bình liều mạng lắc đầu.
“Chuyện này không liên quan đến nhà họ Triệu bọn tao”.
“Tao nhớ là lúc đó có một dự án hợp tác kinh doanh với nước ngoài, bọn họ gặp tai nạn trên đường đi”.
Lời khai này cũng khớp với ông ba nhà họ Triệu.
Vẫn là tai nạn giao thông.
Thế nhưng một vụ tai nạn đơn thuần không thể nào xé cả sổ sách đi được.
“Tao tin mày không nói dối.
Nhưng đây không phải là thứ tao muốn”.
Trần Thiên Hạo hờ hững ném lại một câu rồi dứt khoát quay người rời đi.
Thanh Long bước tới thả hết mấy chục con Kiến Ăn Xương bò lên người Triệu Lộ Bình.
Chỉ trong nháy mắt.
Hàng chục con kiến nhe hàm răng sắc nhọn cứa da cắt thịt chui vào trong người hắn ta.
Đầu hắn ta vô thức run rẩy điên cuồng.
Hắn ta hoảng loạn gào thét.
“Đừng, đừng!”
“Chúng mày nói không giữ lời!”
“Tao chưa bao giờ nói sẽ tha cho mày!”
Giọng nói lạnh như băng của Trần Thiên Hạo vang vọng khắp phòng thẩm vấn.
Ở trong đại viện.
Có một người đàn ông tóc dài mặc áo trắng đứng giữa lầu các.
Khi thấy anh bước tới.
Người đó hơi cúi đầu tỏ lòng tôn kính.
“Vương!”
“Ừ!”
“Ở Đông Hoang vẫn yên bình chứ?”
Anh lười biếng nằm dài trên ghế, đốt một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.
Người đàn ông đó chính là một trong bốn vị thần tướng, Bạch Hổ.
Nam Thành chỉ là một thành phố nho nhỏ mà giờ đây đã có ba vị thần tướng và một vị chiến thần tụ họp.
Có lẽ đây là chuyện ngàn năm có một chưa từng xảy ra.
“Mọi chuyện ở Đông Hoang vẫn ổn, xin vương cứ yên tâm!”
“Ừ, chắc là vài ngày nữa tôi sẽ phải rời khỏi Nam Thành một chuyến.
Người nhà của tôi cần cậu bảo vệ”, anh trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Một lát sau.
Bà Trần đi ra khỏi phòng.
Trên tay bưng một đĩa trái cây lớn.
“Tiểu Hổ, mau lại đây thử hoa quả của dì đi”.
Bạch Hổ khẽ mỉm cười, chạy tới đón lấy đĩa hoa quả.
“Làm phiền dì quá”.
“Cháu nói gì thế.
Cháu là bạn của con trai dì thì cũng như con trai của dì vậy”.
“Đến nhà mình thì không cần phải khách sáo làm gì”.
Bạch Hổ vui vẻ gật đầu.
Anh ta cúi người đỡ bà Trần đi tới ghế nằm trong lầu các.
Anh ta vốn rất nhanh hòa nhập vào mọi hoàn cảnh.
Dễ mang lại cho người khác cảm giác thân thiết