Có quá nhiều người ở cửa thang máy.
Dù chỉ một lúc thôi, Vương Uyên Bác cũng không đợi nổi nữa.
Ông ta đã từ cầu thang bộ tầng hai, chạy thẳng lên phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng mười bảy.
Ngay cả Vương Uyên Bác cũng không ngờ một người đã bảy mươi tuổi như mình, lại có thể chạy một hơi lên tầng mười bảy như thế.
Há miệng thở dốc, hai tay đỡ eo, sắc mặt của Vương Uyên Bác đã đỏ phừng, tim thì đập điên cuồng.
Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Ông ta đã mệt đến mức tưởng như ngã nhào xuống đất.
Tiền Cẩm Lâm lập tức chạy đến dìu ông ta.
“Bác sĩ Vương, sao ông lại… mệt đến mức này vậy?”
Vương Uyên Bác chỉ xua tay, không nói được câu nào.
Ông ta đứng thở hổn hển như một cái bễ thổi gió, đoạn nhìn về phía ông lão gầy yếu đang vác hòm thuốc trên vai.
Hai mắt chợt co rút rồi trợn trừng.
Vương Uyên Bác vừa thở gấp vừa nói ngắt quãng.
“Anh là thần y Tiết?”
Đoạn, ông ta tiến lại bắt tay đối phương, niềm nở chào.
Tiết Thiên Linh cười nhẹ rồi gật đầu.
“Anh là bác sĩ Vương nhỉ? Không cần gấp gáp, anh cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói chuyện”.
Bác sĩ Vương gật đầu một cách đầy cảm kích.
Sau khi thở đều được một lúc, thấy cả người đau nhức và yếu ớt, Vương Uyên Bác bèn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Thần y Tiết à, ngay cả trong mơ, tôi cũng mong được gặp mặt anh”.
“Tôi có rất nhiều thứ muốn thảo luận cùng anh, chẳng biết anh có thể cho tôi một cơ hội được không?”
Bác sĩ Vương ướm hỏi, giọng lấy lòng.
“Cứu người trước, chuyện thảo luận để sau hẵng nói”.
Tiết Thiên Linh nghiêm nghị đáp.
Những người theo nghề y học cổ truyền trên toàn thế giới đều muốn tìm Tiết Thiên Linh để nghiên cứu và thảo luận.
Nói một câu không khách sáo thì Vương Uyên Bác tuy rất có tiếng trong giới y học, nhưng trong ngành y học cổ truyền thì ông ta chẳng là gì cả.
Vương Uyên Bác khẽ gật đầu.
Nhưng rồi ông ta lại cảm thấy không thoả đáng lắm.
Ấy là vì ông ta vội vã đến đây, chưa hỏi bất kỳ điều gì thì đã tin ngay đối phương là Tiết Thiên Linh rồi, hình như hơi thiếu trách nhiệm.
Ông ta chau mày lại, rồi đứng dậy.
“Thần y Tiết à, không phải là tôi không tin anh, nhưng anh nên lấy ra thứ gì đó để chứng minh thân phận chứ nhỉ?”
Vương Uyên Bác ngập ngừng nói.
“Ha ha ha ha, ừm, anh nói rất đúng”.
Tiết Thiên Linh gật đầu.
Đoạn, ông nhìn về phía Trần Thiên Hạo như đang trưng cầu ý kiến.
Trần Thiên Hạo cũng không rõ những chuyện này, bèn gật đầu ra hiệu cho ông quyết định.
Tiết Thiên Linh lập tức hiểu ý anh.
Ông bèn đưa mắt quan sát Vương Uyên Bác, rồi bỗng nhiên vươn tay bấm mạch cho đối phương.
“Bác sĩ Vương, tôi không biết anh có kiểm tra sức khoẻ định kỳ hay không, nhưng tôi muốn gửi một câu đến anh”.
“Có lẽ gan của anh đang gặp vấn đề, nên dành thời gian đi kiểm tra.
Bây giờ, vẫn chưa quá muộn”.
Chỉ một câu này thôi, Vương Uyên Bác nghe như sét đánh ngang tai.
Mấy hôm nay, đúng là ông ta cảm thấy rất mệt, còn nghĩ là do tuổi tác đã cao, lao lực do làm việc ở bệnh viện quá nhiều.
Vừa nghe Tiết Thiên Linh nói vậy, Vương Uyên Bác nghĩ ngay đến chuyện này, thế là gật đầu.
Đoạn, ông ta nói với bác sĩ trực ban.
“Tiểu Lưu à, lập tức để vị tiền bối này vào thăm khám bệnh nhân ở giường số hai mươi tám”.
Bác sĩ trực ban lộ vẻ khó xử.
“Bác sĩ Vương à, có cần nộp đơn xin phép viện trưởng không ạ?”
“Xin phép gì cơ?”
Vương Uyên Bác lạnh giọng.
“Hành động của vị bác sĩ này sẽ đại diện cho hành động của tôi.
Nếu có sai sót gì, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Dứt lời, ông ta lập tức tỏ vẻ cung kính với Tiết Thiên Linh.
“Xin anh cứ yên tâm vào trong, thần y Tiết”.
Tiết Thiên Linh bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm không vào cùng.
Dù sao thì đây không phải là nơi mà ai cũng được phép ra vào.
Bọn họ đều hiểu cả.
Mười phút sau.
Tiết Thiên Linh bước ra với vẻ mặt khá nghiêm trọng.
“Thần y Tiết à, tình hình thế nào rồi ạ?”
Tiền Cẩm Lâm lo lắng hỏi.
Tiết Thiên Linh hơi trầm ngâm, đoạn đáp lời.
“Bệnh tình của đứa trẻ không lạc quan lắm, may mà tôi đến kịp.
Tôi đã dùng liệu pháp phong bế huyệt vị để ngăn chặn khả năng trao đổi chất của cơ thể thằng bé.
Điều này có thể xoa dịu các cơ quan, đặc biệt là giảm tỷ lệ chết não, nhưng không thể kéo dài quá lâu”.
Nghe xong, Tiền Cẩm Lâm đã