Trần Thiên Hạo tới gần Tiền Cẩm Lâm rồi ngồi xổm xuống.
Dịu dàng kéo cô ta vào lòng ôm thật chặt.
“Sau này không được làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa”.
Anh nhẹ nhàng thủ thỉ.
Tiền Cẩm Lâm vừa mới nín khóc được lại nức nở.
Đây là nước mắt của hạnh phúc.
Cô ta không kìm được giang tay ôm lấy anh.
Cứ như vậy.
Trong tiếng khóc thút thít.
Cô ta dần thiếp đi sau ba ngày ba đêm không được chợp mắt.
Trong cơn mơ.
Cô ta khẽ nhếch miệng nở nụ cười hạnh phúc, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ.
Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô ta.
Vô thức mỉm cười si ngốc.
Dịu dàng chạm nhẹ lên mũi cô ta.
Trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói của bà Trần.
Thiên Hạo.
Đàn ông lấy nhiều vợ là chuyện bình thường.
Nhưng con phải ghi nhớ, không được phụ lòng Tiểu Nguyệt, càng đừng trở thành loại đàn ông tồi tệ chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt không chịu trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi cau mày.
Nội tâm trở nên rối bời.
Có thể nói Lưu Tiểu Nguyệt chính là người phụ nữ ông trời se duyên cho anh, là sự tồn tại mà anh không thể chối bỏ.
Sau một thời gian dài ở bên nhau, người con gái thích khóc nhè ấy cũng đã chiếm một vị trí trong lòng anh.
Đối với cô, anh luôn sinh ra một thôi thúc bảo vệ mãnh liệt.
Cảm giác của anh với cô càng giống với tình thân hơn.
Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.
Bản thân anh có rung động với cô ta.
Ban đầu chẳng thèm ngó ngàng tới, cho đến khi thấy khâm phục và tán thưởng cô ta.
Sau đó xảy ra nhiều biến cố khác nhau khiến người con gái vốn phải là kẻ thù của anh lại ngày càng chiếm một vị trí quan trọng trong anh.
Nhất là.
Tiền Cẩm Lâm đã nói thẳng thừng rằng muốn theo đuổi anh, không chút do dự.
Điều này khiến anh rất xúc động.
Đồng thời cô ta cũng không sợ chuyện anh và Lưu Tiểu Nguyệt đã có hôn ước.
Tính cách thẳng thắn, gặp khó không lùi bước của cô ta rất giống với tính tình của một người đàn ông chinh chiến nhiều năm trên chiến trường khốc liệt như anh.
Anh thực sự đã rung động.
Nhưng lại không nỡ làm tổn thương Tiểu Nguyệt.
“Thiên Hạo? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Không biết Tiền Cẩm Lâm đã tỉnh lại từ bao giờ, đột nhiên lên tiếng gặng hỏi.
Anh giật mình ngơ ngác.
Cúi đầu nhìn cô ta một cái.
Lúc này cô ta đang chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn anh đầy hiếu kỳ.
“Tỉnh rồi à?”
Anh không chịu trả lời, chỉ hỏi lại một câu, khẽ đẩy cô ta ra khỏi vòng tay của mình.
Cô ta không hề muốn vậy, thế nhưng cô ta biết bây giờ không phải là lúc tình cảm với nhau.
Cô ta xoa bóp hai chân tê cứng vì đau nhức rồi bò dậy.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hai tiếng”.
Trần Thiên Hạo đáp.
Thật ra cũng không chỉ ngắn như vậy.
Cô ta ngủ suốt từ sáng đến tầm ba, bốn giờ chiều.
Cô ta không tin kiểm tra điện thoại.
Sắc mặt tức thì trở nên khó coi.
“Chúng ta không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa, phải mau chóng lên đường”.
Vừa nói, cô ta vừa vội vàng đeo găng tay rồi bắt đầu leo lên sườn núi dốc đá cheo leo.
Trần Thiên Hạo muốn khuyên cô ta ở lại nghỉ ngơi, để một mình anh đi tìm.
Nhưng anh biết rõ.
Với tính cách cứng cỏi của cô ta, chắc chắn sẽ không khuyên được.
Anh bèn leo lên đuổi theo cô ta.
Dù sao hai người họ cũng đã được nghỉ ngơi một lúc, bắt đầu khôi phục lại thể lực và tinh thần.
Tốc độ leo cũng nhanh hơn.
Mãi cho đến đêm khuya.
Trên đầu họ bắt đầu xuất hiện băng tuyết trắng xóa, bàn tay đang bám vào vách đá cũng dần trở nên lạnh buột.
Bây giờ mới thực sự là ở mức cao so với mực nước biển.
Lại tiếp tục vượt qua một ngọn núi đá lớn.
Hai người đi tới một mảnh đất hơi nghiêng trống trải.
Trước mắt chỉ có băng tuyết nhuộm trắng cả một vùng.
Trong đêm tối, ánh mắt đã không còn tinh tường như ban ngày.
Hai người vừa mới đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức đã nghe thấy một tràng tiếng sói tru truyền tới từ một nơi cách đó không xa.
“Hú…”
Nghe thấy thế, Tiền Cẩm Lâm lập tức sợ hãi rúc vào ngực anh.
Ôm anh thật chặt không dám nhìn ra bốn phía.
Trần Thiên Hạo hơi nhíu mày.
Anh đã từng nghe nói tới sói tuyết Đông Sơn, nhưng quả thực chưa từng được nhìn thấy tận mắt.
Giờ phút này ở xung quanh.
Với tầm mắt lờ mờ.
Anh có thể nhìn thấy loáng thoáng cách đó chừng mấy trăm mét trên bãi cỏ dại đen nhánh mọc um tùm xuất hiện mười mấy con mắt đỏ ngầu như đuốc.
Đương nhiên anh biết rõ.
Đó không phải đèn đuốc gì cả, mà là hai con mắt của sói tuyết.
Sắc mặt anh tối sầm lại.
Anh đẩy Tiền Cẩm Lâm đang rúc trong ngực mình ra sau lưng che chắn rồi chậm rãi đứng dậy, móc ra một con dao ngắn ở trong ống quần.
“Xoạt!”
“Rầm rầm rầm!”
Hơn chục đôi mắt đỏ sáng rực như đuốc nhanh chóng lao vọt tới.
Trên nền tuyết dày cộp tức thì xuất hiện mấy chục con sói trắng muốt.
Bọn chúng nhe ra hàm răng sắc nhọn, phi nước đại về phía trước, để lại từng vết dấu chân ngập sâu trong tuyết.
Mặc dù Tiền Cẩm Lâm rất sợ