Kỳ thi khảo sát lần này là kỳ thi thống nhất trong tháng giêng của thành phố Yến Kinh, cũng là đề mục của Ủy ban Nghiên cứu và Giáo dục thành phố, cho nên tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Nếu thi tốt đợt khảo sát này, rất có thể được nhận trước vào ba trường trung học trọng điểm ở Yến Kinh. Bởi vì muốn tranh giành học sinh nên các trường thực nghiệm tỉnh, lục trung, tam trung sẽ ưu tiên tuyển học sinh ưu tú trước, chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh liền trực tiếp nhập học, áp lực của kỳ thi này cũng nhỏ hơn rất nhiều. Cho nên trong ngày công bố điểm, nhiều học sinh đều mang biểu tình căng thẳng, ai cũng không ngoại lệ.
Chủ nhiệm nghiêm trang cầm danh sách đi vào, nhìn vẻ mặt của hắn khiến nhiều học sinh càng cảm thấy khẩn trương. Hắn đặt danh sách lên bàn, nhìn bên dưới, sau khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn mới không nhanh không chậm nói: "Đã có điểm đợt thi khảo sát lần này, có một số học sinh đã làm rất tốt, nhưng cũng có một số lại thi rớt. Hiện tại tôi sẽ công bố danh sách mười lăm người đứng đầu."
"Vị trí thứ nhất là Khúc Mặc Thương, 539 điểm. Sau khi nói xong, trong lớp là một mảnh kinh ngạc cảm thán, chủ nhiệm Vương Vĩ Hành cũng không duy trì được nghiêm túc, cười thập phần xán lạn, điểm tuyệt đối là 550, Khúc Mặc Thương hoàn toàn có thể tự chọn một trong ba trường trọng điểm.
"Vị trí thứ hai, Vương Tử Hào, 512 điểm."
......
"Vị trí thứ mười bốn, ... Lâm Thanh Hàm." Khi đọc đến tên thứ mười bốn, Vương Vĩ Hành dừng một chút, cuối cùng phun ra ba chữ.
"479 điểm."
Phía dưới là một trận thổn thức cùng náo động, ánh mắt Lâm Thanh Hàm chỉ rơi vào trên người Khúc Mặc Thương đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, cũng không vì thành tích này mà lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào. Nhưng trong lòng nàng lại kích động cùng phiền muộn, kích động là vì Khúc Mặc Thương thi tốt, mà phiền muộn cũng là vì cô thi tốt.
Dựa vào thành tích của Khúc Mặc Thương, chắc chắn cô sẽ không chọn ký ước trước mà chọn thi vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, nhưng nhiều nhất nàng chỉ được ký ước vào các trường trung học trọng điểm trong thành phố mà thôi, giữa nàng và Khúc Mặc Thương vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Đương nhiên, kỳ thi khảo sát lần này chỉ là đánh giá trình độ của học sinh, cũng chính là ưu đãi trong kỳ thi tuyển sinh, các trường có thể dựa vào kết quả này để xét tuyển, hơn nữa khi vào học cũng có thể vào lớp chuyên, làm tất cả học sinh phải hâm mộ.
Chủ nhiệm đang nhiệt tình nói về kỳ thi tuyển sinh và ký ước vào trường trước, ánh mắt của hắn nhìn Lâm Thanh Hàm cuối cùng cũng mang theo ôn hòa, nhưng Lâm Thanh Hàm thậm chí còn không quan tâm đến, vẫn luôn chìm đắm trong mất mát vì chênh lệch giữa Khúc Mặc Thương.
Tới khi tan tiết nàng vẫn còn có chút hoảng hốt, cho đến khi một nam sinh đứng trước mặt nàng vui vẻ nói: "Lâm Thanh Hàm, cậu thật lợi hại a, kỳ thi khảo sát lần này không đơn giản mà cậu lại thi được điểm cao như vậy."
Lâm Thanh Hàm có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chốc lát mới gật gật đầu: "Còn có người cao hơn."
Sắc mặt nam sinh đỏ lên, gãi gãi đầu: "Nhưng cậu tiến bộ rất nhanh, có bí quyết gì sao?"
Ánh mắt của Lâm Thanh Hàm quét về phía Khúc Mặc Thương: "Nói ít hơn, lắng nghe nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn."
Khúc Mặc Thương cũng đang chú ý đến nàng, nghe xong liền phát ra thanh âm cười nhẹ.
Nam sinh có chút xấu hổ, nhưng không khỏi liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, trước kia hắn đã để ý đến nàng. Hắn rất có ấn tượng với trận phong ba gian lận lần đó, về sau lại nhìn nàng có chút thay đổi, thành tích cũng không ngừng cải thiện, căn bản không có chuyện gian lận được, kỳ thi khảo sát này khiến mọi người không thể nào nghi ngờ.
"Chúc mừng cậu a, lần này cậu nhất định có thể ký ước vào trường trọng điểm thành công."
Lâm Thanh Hàm dừng bút trong tay, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lời cảm ơn.
Mấy ngày nay, ngoài bổ túc cho nàng, thỉnh thoảng Khúc Mặc Thương còn dạy nàng cách hòa đồng với người khác, mặc dù rất nhút nhát nhưng bởi vì Khúc Mặc Thương yêu cầu thì nàng đều sẽ nỗ lực. Lúc đầu nàng không ngừng một mình mô phỏng xây dựng ở nhà, buộc bản thân phải đáp lại người khác, lúc đầu rất khó khăn, nhưng chậm rãi cũng không phải là không thể, nhưng ngoại trừ Khúc Mặc Thương và bạn bè của cô thì nàng không thích giao tiếp với người khác.
Ký ước vào trường trung học trọng điểm? Nàng cúi đầu không để ý đến nam sinh, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn, Khúc Mặc Thương sẽ vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh.
"Trần An Khang, tiết học sắp bắt đầu rồi." Có lẽ là bạn cùng bàn của Trần An Khang nhìn thấy bộ dạng hắn có chút xấu hổ cùng quẫn bách, mở miệng kêu người trở về.
Khúc Mặc Thương nhìn Trần An Khang về chỗ ngồi mà vẫn nhìn Lâm Thanh Hàm, nhíu mày trầm tư, tâm tư của thiếu nam thiếu nữ này thật nhanh.
Tiết học cuối cùng vẫn là môn Toán, chấm bài xong, chủ nhiệm lớp lại dặn dò: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ thống kê xác nhận ký ước vào các trường, những em có tư cách thì trở về thương lương với phụ huynh xem nên chọn trường nào."
Lâm Thanh Hàm mang tâm tình nặng nề thu dọn cặp sách, Khúc Mặc Thương đang chờ nàng nhưng bị Vương Vĩ Hành gọi ra ngoài nói chuyện. Lâm Thanh Hàm nhìn thân ảnh ngoài cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.
"Mặc Thương, việc ký ước lần này của em chắc chắn là dư dả, nhưng dựa vào thành tích của em, trường trung học trực thuộc Yến Kinh phù hợp với em hơn. Tôi kiến nghị em không nên ký ước quá sớm, chờ thi tuyển sinh xong liền nhập học vào trường trung học trực thuộc đi." Đôi mắt của Vương Vĩ Hành tràn đầy ý cười cùng mong đợi.
Khúc Mặc Thương không trả lời ngay, mặc dù trường trung học trực thuộc là trọng điểm của tỉnh, nhưng đối với cô hiện tại, việc chọn trường không ảnh hưởng nhiều đến việc học sau này của cô, dù sao cô cũng đã sống lại một đời. Chỉ là ba năm sống nơi đó vẫn rất ý nghĩa, hơn nữa cô cũng không thỏa mãn với hiện tại.
Lâm Thanh Hàm không biết rốt cuộc Khúc Mặc Thương trả lời như thế nào, nàng có chút thất thần, ghét bỏ mình ti tiện. Vừa rồi, thế mà nàng mong đợi Khúc Mặc Thương từ chối Vương Vĩ Hành, chọn một trong ba trường trọng điểm để hai người có thể tiếp tục là đồng học ba năm nữa.
Nàng phục hồi tinh thần lại, gắt gao véo chặt hai tay, kịch liệt lắc đầu, sao nàng có thể như vậy? Khúc Mặc Thương đối tốt với nàng như vậy, một người ưu tú như vậy, chỉ vì nàng tham luyến ấm áp này mà muốn cô từ bỏ trường trọng điểm của thành phố. Lâm Thanh Hàm, mày quá vô sỉ rồi.
"Làm sao vậy?" Khúc Mặc Thương vừa nói chuyện xong, vừa vặn nhìn thấy nàng lắc đầu, phát hiện sắc mặt nàng có chút khó coi liền hỏi.
"Không... không có gì." Lâm Thanh Hàm thu liễm ý nghĩ hỗn loạn, cười với cô, nhưng nụ cười lại có chút miễn cưỡng.
"Cười rất khó coi." Khúc Mặc Thương không cố kỵ mà nói thẳng, làm cho Lâm Thanh Hàm đỏ mặt, lại có chút trầm xuống.
"Cậu... cậu muốn thi vào trường trung học trực thuộc phải không?" Nàng trầm mặc một lúc lâu mới thận trọng hỏi.
Khúc Mặc Thương quay đầu lại nhìn nàng, còn chưa kịp nói thì nàng đã nhanh chóng nói: "Cậu lợi hại như vậy, khẳng định là muốn vào trường trung học trực thuộc rồi."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, trong lòng có chút mềm mại, còn có