Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 17


trước sau

Lâm Thanh Hàm hít một hơi, trong mắt tràn đầy mong đợi, nhưng trong miệng lại do dự: "Nhưng mà, mẹ tôi..."

"Ba mẹ tôi cũng đi, để dì cũng tới đi, tôi đón cậu?"

Khúc Mặc Thương nói xong liền nghe được giọng nữ vang lên trong điện thoại, thỉnh thoảng nghe thấy Lâm Thanh Hàm trả lời, một lúc sau nàng lại gần micrô, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ừm, ừm, cậu không cần đón đâu, tôi sẽ tự đi.”

Khúc Mặc Thương mỉm cười: “Tôi có cái này cho cậu, tôi đến sẽ gọi cho cậu.”

“Dì Hoàng, con có thể nấu một ít sủi cảo còn lại không?” Khúc Mặc Thương cúp máy, vào bếp nói với Dì Hoàng.

Dì Hoàng biết điều kiện gia đình của Lâm Thanh Hàm, cảm thấy thương tiếc cho cô gái ngoan ngoãn cùng hiểu chuyện, sau khi biết lý do liền mở lửa nấu mười mấy cái sủi cảo.

Sủi cảo được làm chín, đóng gói trong hộp giữ nhiệt kèm với nước chấm. Khúc Mặc Thương thương lượng với hai người Khúc Thịnh, cô đi tìm Lâm Thanh Hàm trước, sau đó hội hợp với bọn họ.

Quảng trường Áo Sơn không xa, sắp đến Tết Nguyên Đán nên Khúc Thịnh cũng không định lái xe, biết nguyên do cũng không ngăn cản, dặn dò con gái chú ý an toàn liền tùy cô đi.

Khúc Mặc Thương đến bên kia hơn mười phút đi bộ, sợ sủi cảo để lâu sẽ không ngon nên Khúc Mặc Thương đạp xe phóng nhanh đến đó.

Đường phố dọc đường đi đều đã giăng đèn kết hoa, đèn đường được cố ý trang trí nhìn có vẻ hỉ khí, cô đạp xe trên đường nhìn thấy nhiều em nhỏ đốt pháo bắn pháo hoa mới thực sự cảm nhận được hương vị năm mới.

Đối với nơi ở của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương đã quen thuộc đường xá, rất nhanh đã đến dưới lầu. Cho dù là khu chung cư có chút cũ nát, ở đêm giao thừa này cũng rực rỡ ánh đèn, treo đầy lồng đèn đỏ rực.

Gọi điện thoại xong, Lâm Thanh Hàm cầm điện thoại chạy xuống, điện thoại còn chưa kịp cúp máy.

Nàng vội vàng chạy xuống, thở hổn hển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Khúc Mặc Thương, vui sướng trên mặt hoà tan an tĩnh cùng lãnh đạm của nàng. Giữa ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, Khúc Mặc Thương nhìn ý cười không thèm che giấu kia, tâm tình không khỏi tốt lên.

Lâm Thanh Hàm chạy đến trước mặt cô đứng yên, lại không biết nói cái gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cô.

Khúc Mặc Thương cong môi cười: “Ngốc, tôi mang sủi cảo cho cậu, chúng ta lên lầu trước được không?” 

Trái tim của Lâm Thanh Hàm nóng như lửa đốt, do dự một chút vẫn là mang Khúc Mặc Thương lên lầu. Nàng đi ở phía trước có chút quẫn bách dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn mài đỏ: “Nhà có chút nhỏ, cậu đừng để ý.” 

Khúc Mặc Thương lắc lắc đầu, mở cửa ra, đèn trong căn phòng nhỏ vẫn sáng, nhưng không phải là đèn sợi đốt mà là đèn huỳnh quang có chút mờ, đồ đạc đơn giản nhưng cũng cũ kỹ, bố cục trong nhà nhỏ nhìn có chút chật chội.

Khúc Mặc Thương chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền rơi vào Lâm Thanh Hàm đang ở một bên thấp thỏm: “Dì đâu?” 

Lâm Thanh Hàm nhìn thần sắc cô như thường, tựa hồ không chút để ý, nhẹ nhàng thở ra nói: "Tôi nói tôi ra ngoài chơi cùng cậu, mẹ tôi nói không đi, sang nhà mấy dì trong xóm xem dạ tiệc mùa xuân rồi." Mặc dù khu dân cư cũ nát, nhưng tình nghĩa xóm giềng rất tốt đẹp.

“Này.” Khúc Mặc Thương đưa hộp giữ nhiệt qua.

Lâm Thanh Hàm nhận lấy chỉ cảm thấy nặng trĩu, Khúc Mặc Thương chỉ vào hộp giữ nhiệt: “Còn ăn được không, cậu có thể nếm thử, nói không chừng sẽ có kinh hỉ.”

Lâm Thanh Hàm nghe lời cầm hai đôi đũa, hiếu kỳ nói: “Kinh hỉ gì?”

Khúc Mặc Thương cầm lấy đũa nhưng không nhúc nhích, chỉ vào sủi cảo: “Ăn rồi sẽ biết.”

Lâm Thanh Hàm nhìn sủi cảo còn đang bốc khói, gắp một miếng bỏ vào trong miệng, cắn một ngụm. Sủi cảo nhân tôm, sau khi bị cắn đứt hương vị thơm ngon của tôm tràn vào trong miệng, nước canh thấm ra, ăn ngon đến mức hận không thể một ngụm nuốt xuống. Chỉ là ngay sau đó, răng của nàng trong mềm mại va vào một mảnh kim loại, Lâm Thanh Hàm vốn không có phòng bị kêu "A" một tiếng, lấy sủi cảo ra một đồng xu đột nhiên lộ ở bên ngoài.

Khúc Mặc Thương ngẩn ra, sau đó cười nói: "Quả nhiên cho cậu gặp phải, là điềm lành a."

Cẩn thận nhổ đồng xu ra, hai má ửng đỏ: "Đây là có ý nghĩa gì?"

"Thời điểm năm mới trước tiên bỏ đồng xu vào sủi cảo, biểu thị cho năm mới gặp nhiều may mắn. Nhà tôi đặt tổng cộng tám đồng xu, ăn hai đĩa chỉ có ba mẹ tôi mỗi người một đồng xu."

Lâm Thanh Hàm thấy thế trong mắt có chút vui mừng, sau đó lập tức thúc giục: “Vậy có thể trong này có nhiều, cậu cũng ăn một cái xem.”

“Ở nhà còn một ít chưa nấu, là do cậu may mắn." Cô nói, cắn một cái, quả thực không có.

“Thừa dịp còn nóng, cậu ăn thêm vài miếng đi.” Khúc Mặc Thương chậm rãi nuốt xuống sủi cảo.

Sủi cảo rất ngon, lại được Khúc Mặc Thương đặc biệt đưa tới, mặc dù Lâm Thanh Hàm đã ăn no nhưng vẫn lấy một cái khác bỏ vào miệng, cắn một cái liền mở to mắt nhìn Khúc Mặc Thương.

“Lại ăn trúng rồi?” Khúc Mặc Thương do dự hỏi.

Lâm Thanh Hàm đem sủi cảo đưa tới trước mắt, quả nhiên là đồng xu.

Khúc Mặc Thương im lặng, trong lòng không khỏi giãy dụa, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Xem ra trong này vẫn còn không ít." Nói xong lại gắp thêm một cái.

Lâm Thanh Hàm giơ đũa mang vẻ mặt chờ mong nhìn cô, Khúc Mặc Thương cắn một miếng rồi dừng động tác, nàng không nhịn được hỏi cô: “Đã ăn trúng rồi sao?” 

Khúc Mặc Thương ngước mắt lên nhìn nàng, yên lặng nuốt sủi cảo vào trong bụng.

Lâm Thanh Hàm: ...

Nàng nhịn không được, giơ tay lên lại gắp, cuối cùng ...

Nhìn nàng nhổ đồng xu ra, Khúc Mặc Thương lắc đầu cười nói: "Xem ra phúc khí của cậu rất tốt." Nói xong đặt đũa xuống.

Lâm Thanh Hàm cau mày, đêm giao thừa Khúc Mặc Thương không ăn trúng cái nào sao? Nàng nhìn sủi cảo còn lại, chọn một cái đưa tới bên miệng Khúc Mặc Thương, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của đối phương, nghiêm túc nói: “Cậu ăn thêm một cái nữa đi, cậu còn chưa ăn trúng.”

Khúc Mặc Thương sờ sờ bụng mình: “Tôi sợ là ăn no cũng không trúng được.”

“Chỉ một cái thôi.” Lâm Thanh Hàm vẫn một mực nói.

Khúc Mặc Thương khẽ cười, mở miệng nhận lấy, lúc cô cắn đi Lâm Thanh Hàm mới nhận ra là dùng đũa của mình, ngón tay không khỏi rụt lại, mặt có chút nóng lên.

Khúc Mặc Thương hoàn toàn không ôm hy vọng có thể ăn trúng, nhưng không chịu nổi trước hảo ý của Lâm Thanh Hàm, cắn một ngụm lập tức muốn mẻ răng.

Thoạt nhìn vẻ mặt Lâm Thanh Hàm phá lệ khẩn trương, vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, nhìn thần sắc này của cô, trong mắt tràn đầy mong đợi, ánh mắt cũng tràn đầy ý tứ dò hỏi.

Khúc Mặc Thương che miệng, sau đó xòe tay ra, trong lòng bàn

tay xuất hiện một đồng xu sáng loáng, cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm kinh hỉ nhỏ giọng kêu lên một tiếng, mặt mày lộ ra nụ cười xinh đẹp.

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng cũng vui vẻ không nói nên lời: “Tôi đã nói cậu có thể ăn trúng mà, năm mới này cậu cũng có may mắn."

Khúc Mặc Thương buồn cười, nói, “Là cậu có thể mang lại may mắn cho tôi, còn muốn ăn nữa không?"

"Không ăn nữa, chú dì còn đang chờ cậu.” Lâm Thanh Hàm bị lời nói của cô làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng mở miệng nói.

Khúc Mặc Thương gật đầu, đậy sủi cảo lại xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, trên đường đi, Lâm Thanh Hàm đang ngồi trên ghế sau xe đạp, cổ quấn khăn quàng màu trắng, là vì sợ nàng lạnh nên Khúc Mặc Thương quấn cho nàng.

Trên đường không có nhiều người, nhưng tiếng nhạc từ trung tâm thương mại từ xa truyền đến, cả thành phố trở nên náo nhiệt. Lâm Thanh Hàm nhìn người trước mặt, nghĩ đến lời mà Khúc Mặc Thương nói, “Là cậu có thể mang lại may mắn cho tôi.” Suy nghĩ trong lòng cuồn cuộn, rõ ràng là cậu mang lại may mắn cho mình.

Cách đó không xa, pháo hoa trên bầu trời quảng trường Áo Sơn phóng lên trời, sau đó bầu trời xán lạn, đẹp đến mê người, Khúc Mặc Thươnng tăng tốc, chở người phóng nhanh về phía trước. Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn pháo hoa lộng lẫy liên tục nổ tung, nụ cười trên mặt nở rộng một chút, quả thực rất đẹp.

Nàng đã ở Yến Kinh nhiều năm, nhưng càng lớn nàng càng không thích ăn Tết, không muốn xem pháo hoa. Thành phố sắt thép đổ bê tông vào  ngày này rất phồn hoa cùng náo nhiệt, nhưng tất cả phồn hóa cùng náo nhiệt đều là của người khác, không liên quan gì đến nàng. Dù pháo hoa đẹp đến đâu cũng chỉ là mờ mịt, phút chốc biến mất không dấu vết, chỉ để lại hư không cùng cô đơn vô tận.

Năm này qua năm khác, nàng cùng và mẹ sống ở thành phố rộng lớn này vẫn chỉ có thể chịu đựng tàn khốc của cuộc đời, không có hy vọng cùng kết thúc.

Nhưng mà ... nàng lặng lẽ cúi đầu dựa vào lưng của cô gái trước mặt, năm nay nàng giống như có hy vọng cùng mong đợi, thậm chí nỗi cô độc cũng bị người này xua tan, nàng thật sự là người có phúc khí nhất thế giới, có thể có một người bạn tốt như vậy, có thể có một người bạn ưu tú như vậy.

Sau khi thi, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đã ngồi cùng một bàn, Xa Giai Di cũng thi rất tốt, vẫn ngồi phía sau họ với Trần Dao. Điểm của Trần Dao có chút không ổn định, Xa Giai Di cũng đang bổ túc cho cô, bốn người cơ hồ cả ngày cùng nhau đi học tan học, còn cùng nhau học tập.

Học kỳ tiếp theo, không khí học tập trong lớp đột nhiên trở nên dày đặc, có một số thiếu nam thiếu nữ cẩn thận gác lại tâm tư, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.

Thành tích của Lâm Thanh Hàm liên tục tăng, điều kiện gia đình nàng không tốt, Khúc Mặc Thương đều mua tài liệu hai người cùng nhau làm, sau đó giải thích đáp án, đề thi trong bảy năm trước được Khúc Mặc Thương sửa sang lại hai lần vào cuối tháng Tư.

Khúc Mặc Thương cũng sẽ đặc biệt sửa sang đề chuyên môn cho mấy người Lâm Thanh Hàm làm. Vương Vĩ Hành rất hài lòng với trạng thái làm bài tập mất ăn mất ngủ của bọn họ, thái độ của hắn đối với Lâm Thanh Hàm cũng lập tức thay đổi.

Sau khi làm xong bài toán hàm số bậc hai cuối cùng trong ngày này, Xa Giai Di duỗi eo, giãn gân cốt, ánh mắt rơi vào hai người đang giảng đề trước mặt.

Khúc Mặc Thương đang cúi đầu kiên nhẫn giảng bài cho Lâm Thanh Hàm, mà Lâm Thanh Hàm  có vẻ rất chuyên chú, nhưng ánh mắt lại rơi vào sườn mặt của Khúc Mặc Thương, cơ hồ không hề chớp mắt.

Xa Giai Di sờ sờ cằm, nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ, cảm khái nói: “Mới có hơn nửa học kỳ, bọn họ đã muốn tốt thành như vậy.”

Trần Dao ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cũng mỉm cười.

“Cậu hiểu chưa?” Khúc Mặc Thương nói xong, chỉ vào tờ giấy nháp hỏi Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm lập tức thu lại tầm mắt khi cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có thể hiểu được, nhưng lần sau gặp phải đề tương tự phải làm như thế nào?”

Khúc Mặc Thương lấy bút khoanh tròn điều kiện: “Trong đề này có xuất hiện giá trị tan, còn có tiếp tuyến, như vậy phải thử kéo dài đường kính và giao điểm tiếp tuyến. Sau khi làm như vậy sẽ có một tổ hợp các điểm tương tự gọi là hình tương phản A. Mà giá trị tan chính là so sánh tương tự, điều kiện mấu chốt, tan, tiếp tuyến, hiểu chưa?"

Nói xong cô lật đề, chỉ vào một đề: "Thử tự làm một bài đi."

Lâm Thanh Hàm cầm bút suy tư một chút, sau đó làm theo lời nói của Khúc Mặc Thương, sau đó liền mạch lưu loát giải xong đề.

Trong mắt Khúc Mặc Thương tràn đầy tán thưởng: “Tốt lắm, giảng một chút đã hiểu rồi.”

Lâm Thanh Hàm nghe cô khen lập tức mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Xa Giai Di liếc mắt thăm dò, nếu nàng nhớ không lầm thì hôm qua nàng bị mắc kẹt ở câu hỏi này, lúc đó Khúc Mặc Thương không có ở đó liền thuận tiện hỏi Lâm Thanh Hàm, đối phương nhanh chóng lấy bút ra, lời ít ý nhiều ném xuống một câu: "Giao đường kính, giá trị tan biến thành so sánh tương tự."

Nguyên lai Lâm Thanh Hàm là cái dạng này a, chậc chậc, thật là tâm cơ, chẳng lẽ lời khen của Khúc Mặc Thương có hiệu quả hơn lão sư sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện