Hai ngày tiếp theo, người ở lầu một vốn đã ổn định cũng bắt đầu phát sốt, lớp của Lâm Thanh Hàm cũng không ngoại lệ, mỗi ngày nhà trường đều phát cồn và giấm trắng để khử trùng trong phòng học, nhưng vẫn không ngăn chặn được sự lây lan của bệnh cúm.
Ngày đó ba người họ đang ăn cơm, Xa Giai Di cau mày nói, "Trường học nên sớm cho nghỉ học, đã có lớp toàn quân bị diệt rồi."
Lâm Thanh Hàm gật đầu, "Sớm một chút mới tốt, trong nhà ít người, không dễ lây nhiễm.”
Nàng đang ăn cơm, ánh mắt rơi vào trên người Khúc Mặc Thương có chút an tĩnh, đũa gắp vài cái rồi đặt xuống, ăn cũng chậm rì rì, giống như đồ ăn không ngon. Nhớ lại lúc cùng nhau xuống lầu tâm tình cũng không tốt, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Buông thìa trên tay xuống, nàng vội vàng hỏi Khúc Mặc Thương, “Có phải cậu có chút không thoải mái không?”
Khúc Mặc Thương sửng sốt một lúc: “Không có, chỉ là không thấy đói thôi.”
Lo lắng trong mắt Lâm Thanh Hàm không lui, lại nhíu mày sờ trán Khúc Mặc Thương, lòng bàn tay có chút nóng, khác với nhiệt độ mà nàng đã từng sờ tới, trái tim lập tức nhảy lên: "Giai Di, Mặc Thương có chút nóng."
Xa Giai Di nghe vậy, vội vàng đưa tay sờ trán Khúc Mặc Thương, lại sờ trán của mình: "Quả thực có chút nóng."
"Buổi sáng có đo nhiệt độ không? Có bệnh trạng gì không?"
"Có đo, 36,8 độ C, không có vấn đề gì." Đời trước Khúc Mặc Thương cũng không có sinh bệnh, cô cảm thấy lần này không đến mức sẽ bị lây nhiễm.
Lâm Thanh Hàm thất thần ăn cơm xong, nhanh chóng lôi kéo Khúc Mặc Thương đi đo nhiệt độ, chờ đến thời gian lấy ra nhìn thì thấy 38.3°C, lông mày liền nhíu chặt.
Trở về xin chủ nhiệm nghỉ phép, Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương đến bệnh xá, bác sĩ kiểm tra lại nhiệt độ là 38,5°C.
Nhìn nhiệt kế, bác sĩ có chút mập mạp nói: "Gần đây bệnh cúm rất nghiêm trọng, trong tình trạng này cần phải truyền dịch."
Kỳ thực Khúc Mặc Thương không cảm thấy khó chịu, bằng không cũng sẽ không biết mình phát sốt, thấy năm sáu học sinh đang truyền dịch ở đó, Khúc Mặc Thương liền từ chối truyền dịch, bệnh xá của trường học nhỏ lại quá đông người, không khí không tốt nên cô xin phép về nhà trước.
Tuy bệnh cúm lần này không phải là đại dịch nhưng cũng là một đợt bùng phát, học sinh nào bị cảm cúm thì tốt nhất nên trở về để tránh lây nhiễm cho người khác.
Nhưng hiện tại không có ai ở nhà, Lâm Thanh Hàm không yên tâm Khúc Mặc Thương trở về một mình, nhưng thái độ của Khúc Mặc Thương rất kiên quyết: "Hai tiết toán buổi chiều là bài mới, không thể cúp học được, tôi không sao. Gần nhà có phòng khám, tôi sẽ đến khám bệnh."
Lâm Thanh Hàm luôn nghe lời, cho dù lần này có lo lắng cũng vẫn chịu đựng nhìn Khúc Mặc Thương đạp xe trở về, nhìn bóng dáng của cô, mím môi nghĩ thầm mình phải học đạp xe, nếu không liền có thể đưa Khúc Mặc Thương trở về, sau đó tự mình đi học.
Chiều nay, Lâm Thanh Hàm có chút bồn chồn không yên, trong tiết toán vẫn cố gắng nghe lão sư giảng bài. Đến tiết học ngữ văn cuối cùng, nàng không nhịn được nữa, làm cả một buổi chiều để trấn tĩnh tinh thần, lấy hết dũng khí đi gặp lão sư ngữ văn xin nghỉ.
Lão sư Ngữ Văn là một nữ lão sư rất có khí chất, bà dạy ngữ văn hai lớp đứng đầu, vừa lúc cũng là lão sư ngữ văn của Khúc Mặc Thương. Nghe Lâm Thanh Hàm nói xong, lại nhìn thần sắc căng chặt của nàng có chút khẩn trương, cười nói: "Hóa ra là em sống cùng Mặc Thương, có thể xin nghỉ, nhưng cần phải đến văn phòng chào hỏi chủ nhiệm Trần, còn có đi đường phải chú ý an toàn.”
Lâm Thanh Hàm hơi cúi đầu, “Cảm ơn lão sư.”
Sau đó có chút co quắp thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.
Kể từ khi sống cùng Khúc Mặc Thương, tính cách trầm lặng cùng tự ti ban đầu của nàng dưới chỉ dẫn của cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng nàng có một loại sợ hãi trong xương khi đứng cùng lão sư. Chỉ có xin nghỉ phép đã hao phí rất nhiều dũng khí.
Từ văn phòng của chủ nhiệm lớp đi ra, thần sắc của nàng đã bình tĩnh lại không ít, nghĩ tới ngữ khí cùng biểu tình của lão sư vừa rồi, Lâm Thanh Hàm hít sâu một hơi, ánh mắt cũng sáng lên rất nhiều.
Khúc Mặc Thương không lừa nàng, có rất nhiều chuyện trước kia luôn cảm thấy khó khăn, như vậy xây dựng tinh thần khiến cho chính mình vạn phần khẩn trương, nhưng khi thực sự thu hết dũng khí bước ra một bước lại cảm thấy quá trình này không khó đến vậy, kết quả không hỏng bét đến vậy, hoài nghi cùng trách cứ cũng không xuất hiện, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm của họ.
Thế giới này không bất kham như nàng tưởng tượng, bản thân nàng cũng không hỏng bét như nàng tưởng tượng.
Con người thật kỳ quái, bọn họ sẽ bị ác ý đâm trúng, trở nên co rúm mẫn cảm, cũng sẽ bị thiện ý nho nhỏ ủng hộ cùng khích lệ.
Lâm Thanh Hàm về tới tiểu khu, việc đầu tiên là đến phòng khám kiểm tra, Khúc Mặc Thương đã không còn ở đây. Tính thời gian có lẽ đã truyền dịch xong, nàng nghĩ nghĩ rồi cởi cặp sách, trên người vẫn còn mang theo hơn mười đồng tiền tiết kiệm được, nàng xoay người đi vào siêu thị.
Khi trở về nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Lâm Thanh Hàm nhìn quanh một vòng, trong phòng khách không có ai. Nàng đặt những thứ trên tay vào bếp, nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng ngủ của Khúc Mặc Thương, chiếc giường phồng lên một đoàn, tựa hồ Khúc Mặc Thương đã ngủ rồi.
Cẩn thận đi tới, Lâm Thanh Hàm định đưa tay ra, nhưng nghĩ tới cái gì liền rụt tay lại. Rèm trong phòng bị kéo lại có chút tối, mơ hồ có thể nhìn thấy dung nhan đang ngủ của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm nhìn cô chằm chằm một lúc, nhẹ nhàng cúi xuống, áp trán mình vào trán lộ ra của cô, ấm áp lại mát mẻ.
Đứng thẳng dậy, trong mắt Lâm Thanh Hàm mang theo ý cười, tựa hồ không còn sốt nữa. Nàng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, sau đó bận rộn ở trong bếp. Nàng vừa đi mua cá về, căn bản buổi trưa Khúc Mặc Thương không có ăn gì, buổi chiều lại phát sốt, có thể ăn uống không được, nhưng sinh bệnh tiêu hao sức lực rất lớn, nàng phải làm món gì đó dễ tiêu hóa.
Dùng nồi hầm nấu