Ngày đó Khúc Mặc Thương ngủ tới ngày hôm sau mới dậy, khi dậy thì Lâm Thanh Hàm đã chuẩn bị bữa sáng.
"Dậy rồi, còn khó chịu không? Tối qua cậu bị sốt nhẹ." Lâm Thanh Hàm dọn bát đũa xong, trong lòng có chút lo lắng hỏi.
Khúc Mặc Thương sửng sốt, sờ sờ trán: "Khó trách hôm qua tôi hôn hôn trầm trầm, hiện tại hẳn là không sao, không có khó chịu, còn ngủ rất ngon."
Lâm Thanh Hàm có chút mất tự nhiên dời ánh mắt đi: "Vậy thì tốt rồi, mau ăn đi, tối qua không ăn chắc cũng đói rồi. Trước đó đã mệt đến cậu, buổi tối hôm nay cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ đến bệnh viện trông chừng." Nói xong nàng lại có chút lo lắng hỏi, "Cậu ngủ ở nhà một mình có sợ không?"
Khúc Mặc Thương nghe vậy lập tức gật đầu: "Rất sợ, tôi không muốn ngủ ở nhà một mình."
Lâm Thanh Hàm có chút khó xử, cắn môi chuẩn bị kiến nghị để dì Hoàng đến đây bồi Khúc Mặc Thương, mà người đối diện đã vừa ăn cháo vừa nói: "Cho nên tôi đi cùng cậu."
Lâm Thanh Hàm giơ đũa, sững sờ, cảm thấy mình không nên hỏi. Nhưng nàng vẫn kiên trì, Khúc Mặc Thương có gia cảnh tốt, khẳng định chưa ăn qua ít nhiều cực khổ. Bệnh viện chỉ có thể ngủ trên ghế dài, có khi tạm chấp nhận ngủ trong đại sảnh, lại có rất nhiều người, ngư long hỗn tạp, nàng không muốn để cô ngủ ở loại địa phương này.
"Để dì Hoàng đến đây bồi cậu, hôm qua cậu sinh bệnh, không thể đến bệnh viện được. Ở đó có rất nhiều vi khuẩn vi rút, không tốt." Nàng nghiêm túc nhìn Khúc Mặc Thương, không cho cô cơ hội nói nữa.
Khúc Mặc Thương nhìn thần sắc nghiêm túc cùng ngữ khí kiên định của người trước mặt, hoảng hốt cảm giác giống như nhìn thấy Lâm Thanh Hàm của nhiều năm sau, trong lòng khẽ thở dài cũng không biết lần này Lâm Yên có khá hơn hay không.
Kết quả của cuộc giằng co là Khúc Mặc Thương ở nhà, Lâm Thanh Hàm đến bệnh viện trông chừng. Ban đêm tối như mực, Lâm Thanh Hàm gọi điện thoại về.
Khúc Mặc Thương vừa mới tắm xong, đang sấy tóc ở đó, ấn nghe điện thoại, thanh âm của Lâm Thanh Hàm truyền đến: "Dì Hoàng tới chưa?"
Khúc Mặc Thương nhìn rèm cửa phòng ngủ, không chút để ý trả lời: "Chưa."
Lâm Thanh Hàm đột nhiên trở nên lo lắng: "Trời đã tối rồi, sao dì Hoàng còn chưa tới? Cậu có sợ không?"
Tâm tình của Khúc Mặc Thương rất tốt, nhưng vẫn không buông tha cho nàng: "Có chút sợ, bất quá cũng phải học cách thích ứng, không sao đâu. Cậu ở bên kia nghỉ ngơi thế nào đây?"
Lâm Thanh Hàm nghe vậy trong lòng càng lo lắng cùng khó chịu: "Tôi bên này rất tốt, cậu đừng lo lắng a."
Nói chuyện với cô một lúc, sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Hàm luôn cảm thấy Khúc Mặc Thương có cái gì không đúng, càng thêm cảm thấy là cô sợ. Nàng có chút đứng ngồi không yên đứng dậy, đi đến trạm y tá.
Khúc Mặc Thương có chút buồn chán một mình nằm trên giường, đời trước quan hệ của cô với gia đình không tốt nên đã sớm dọn ra ngoài. Sau khi cùng Mạnh Gia Hòa nói chuyện yêu đương, hai người vẫn là không sống chung, cho đến khi đính hôn tựa hồ cũng không cho Mạnh Gia Hòa ngủ lại, nghĩ lại Mạnh Gia Hòa muốn nɠɵạı ŧìиɦ cũng là chuyện bình thường.
Kỳ thực cô đã quen ở một mình, Mạnh Gia Hòa tiến thối có độ nên cô mới chấp nhận hắn, cô cũng không thích người khác xâm phạm vào cuộc sống của mình. Nhưng hiện tại, tiểu cô nương Lâm Thanh Hàm dìu già dắt trẻ vào nhà cô tựa hồ cũng không làm cô cảm thấy khó chịu.
Sợ là giả, bởi vì cô đã sớm sợ qua, nhưng Lâm Thanh Hàm không có ở nhà nên cảm thấy có chút trống rỗng, nếu không buổi tối nhất định nàng sẽ đến đây đưa một ly sữa bò khuyên cô uống, sau đó dặn dò cô đừng chơi điện thoại lại ngủ sớm một chút. Đang lăn lộn suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa có động tĩnh nhỏ truyền đến, giống như có người đang mở cửa.
Khúc Mặc Thương hơi nhíu mày, lúc này Lâm Thanh Hàm sẽ không trở về, là trộm sao? Nhưng vẫn chưa muộn, hẳn là trộm sẽ không manh động như vậy.
Lấy điện thoại ra, Khúc Mặc Thương yên lặng tắt đèn, bấm sẵn một dãy số, chậm rãi mở cửa phòng ngủ nhìn hành lang. Cửa đã bị mở ra, còn có tiếng chìa khóa, Khúc Mặc Thương nhìn thân ảnh nhỏ gầy đi vào, trong lòng nhất thời có chút ngũ vị tạp trần.
Lâm Thanh Hàm giống như ăn trộm rón ra rón rén đóng cửa lại, xoay người nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng ở cửa phòng ngủ, sợ tới mức lập tức hô nhỏ một tiếng.
"Tách" Đèn trong phòng khách được bật lên, Lâm Thanh Hàm đỏ mặt đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: "Cậu còn chưa ngủ a, có phải rất sợ hay không, tôi... tôi về rồi, cậu an tâm đi ngủ đi."
Khúc Mặc Thương bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau mới thở dài: "Ngốc, nếu cậu trở về tôi đã ngủ, tôi cũng không biết cậu trở về, còn không phải giống nhau sao."
Lâm Thanh Hàm sững sờ, sau đó có chút ngượng ngùng: "Tôi không nghĩ tới, nhưng cũng đã khuya rồi, trong nhà chỉ có cậu nên tôi không yên tâm."
Khúc Mặc Thương véo véo mặt nàng: "Cậu từ bệnh viện trở về muộn như vậy, tôi mới không an tâm, lá gan lớn nhỉ?"
Lâm Thanh Hàm bị cô véo yêu thì mặt lại càng đỏ, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Tôi bắt xe trở về, tôi đã hỏi với bác sĩ y tá ở đó, bọn nói tình hình của mẹ tôi tốt hơn rồi, hẳn là sẽ không có chuyện gì, cho nên tôi liền trở về."
Khúc Mặc Thương gật gật đầu: "Mau đi tắm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Nhìn thấy nàng ngoan ngoãn cầm đồ ngủ đi tắm, ánh mắt Khúc Mặc Thương vô cùng mềm mại, cô gái ngốc này. Cô câu môi cười một cái, không vạch trần là mình nói dối, nếu không cô gái ngốc này sẽ tức giận. Trong lòng sám hối một chút, tâm tình Khúc Mặc Thương lúc này càng tốt lên.
Cô gái ngốc Lâm Thanh Hàm tắm rửa xong, gõ gõ cửa, thò đầu vào trong nói, "Tôi ngủ đây, cậu đừng sợ a."
Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm đầu đầy hơi nước thò vào, gò má hồng nhuận, con ngươi ướŧ áŧ, lúc này mang theo thần sắc an ủi cùng dụ hống, đáng yêu đến làm tim cô ngứa ngáy, cảm giác đêm nay Lâm Thanh Hàm đã khai quật ra thuộc tính lão a di của cô, thật sự rất muốn xoa xoa.
Nhưng mà, trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh gật đầu: "Ừm, tôi không nhát gan như vậy, cậu đừng lo lắng đi ngủ sớm một chút. Gần đây cậu ngủ không ngon, không ngủ ngon sẽ không cao lên."
Lâm Thanh Hàm: "..."
Cửa "Bang" một tiếng nhanh chóng bị đóng lại, Khúc Mặc Thương không nhịn được nở nụ cười. Trước kia Lâm Thanh Hàm không theo kịp dinh dưỡng, phát triển chậm hơn các bạn cùng trang lứa, ở sơ trung là người thấp nhất lớp. Tuy nửa năm nay đã cao lên rất nhiều nhưng cũng không tính là cao, Khúc Mặc Thương được thừa hưởng gen tốt từ ba mẹ nên hơi cao, so sánh với cô thì càng thấp hơn, cho nên Lâm Thanh Hàm rất để ý điểm này.
Khúc Mặc Thương rất lo lắng tin dữ trong bệnh viện sẽ truyền đến, nhưng trời cao đã phù hộ, Lâm Yên nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt bốn ngày đã bắt đầu có ý thức.
Ngày đó Lâm Thanh Hàm thức cả đêm hưng phấn không ngủ, đáy lòng Khúc Mặc Thương cũng rất vui vẻ, Lâm Yên còn sống đối với Lâm Thanh Hàm mà nói hẳn là may mắn lớn nhất.
Hôm sau bác sĩ đã tiến hành kiểm tra toàn thân cho Lâm Yên, xác nhận bà đang hồi phục. Một ngày sau bà có thể mở mắt, bệnh viện an bài chuyển tới phòng bệnh bình thường. Sau vài ngày, trạng thái của Lâm Yên rất tốt, chỉ là phản ứng hơi chậm, nhưng đã nhận thức được người.
Bác sĩ nói may mắn đã được sơ cứu kịp thời, mà tuổi của Lâm Yên không tính là già, đang hồi phục khá tốt, tổn thương não không nghiêm