Giọng nói của cô có chút run rẩy, còn mang theo tức giận khó có thể che giấu, Lâm Thanh Hàm vẫn luôn nhìn đường nên không có khả năng không nhìn thấy chiếc xe, cho nên nàng vừa...
Lâm Thanh Hàm ngã đau, nhìn xuống Khúc Mặc Thương vẫn đang không thể kìm nén cơn tức giận, ngơ ngác sửng sốt thật lâu. Tài xế ở đằng xa kinh hồn chưa định, cầm ô chạy tới, nhưng Lâm Thanh Hàm không quan tâm. Đôi mắt nàng vì mưa nên không thể mở to, nhưng lại chặt chẽ khóa ở trên người Khúc Mặc Thương, khi cô chất vấn, nước mắt nàng lại tuôn ra. Tim nàng sắp đau chết tựa hồ sống lại, nàng nhìn Khúc Mặc Thương, thanh âm khàn khàn mà nghẹn ngào: "Bà ấy cũng không cần tôi. Mặc Thương, bà ấy đi rồi, bà ấy cũng không cần tôi."
Nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, vươn cánh tay ướt đẫm vòng tay qua cổ Khúc Mặc Thương, khóc đến cả người run rẩy.
Khúc Mặc Thương bị bi thương của nàng đâm trúng tim, trong lòng tức giận chỉ còn lại mềm mại cùng đau lòng, cô hơi dùng sức ôm lấy Lâm Thanh Hàm. Quay đầu nhìn nam tài xế đang tay chân luống cuống che mưa cho hai người, nhẹ giọng nói: "Chúng tôi không sao, đừng gọi 120."
Nam nhân nhìn hai người từ trên xuống dưới vài lần, "Có thật sự không sao không, tiểu cô nương này khóc ... Ai, này thật bất cẩn quá, trời mưa tầm nhìn không tốt, phanh lại chậm, nếu cô không đẩy cô ấy ra thì... thật là làm tôi sợ muốn chết a.” Tay tài xế vẫn còn đang run rẩy, xem ra bị dọa sợ không nhẹ.
Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hàm đang khóc không khống chế được, trong mắt tràn đầy đau lòng, không cần nàng, chẳng lẽ Lâm Yên lén rời đi sao? Cô hít một hơi, vỗ nhẹ vào tấm lưng đơn bạc của cô gái, trong lòng cũng nổi lên tia oán trách Lâm Yên, Lâm Yên quá xem nhẹ cố chấp của Lâm Thanh Hàm, cũng quá coi khinh ý nghĩa của bà đối với Lâm Thanh Hàm.
Những hài tử lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, dù có biểu hiện bình thường đến đâu thì bóng ma tâm lý cùng tổn thương bên trong nội tâm cũng không thể sớm chữa khỏi. Hiện tại đột nhiên xuất hiện chuyện này, có lẽ là đã nghiền nát cọng rơm cuối cùng của Lâm Thanh Hàm, mày không khỏi nhíu chặt, nếu cô không nhìn thấy thì...
Hít một hơi thật sâu, Khúc Mặc Thương miễn cưỡng đứng lên, vừa rồi đầu gối bị ngã xuống, lúc này đau đến lợi hại. Cô cúi xuống ôm người đứng lên, nhìn người còn khóc ôn thanh nói: “Có ngã đau ở đâu không, chúng ta trú mưa trước, được không?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cả người Khúc Mặc Thương ướt sũng, hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: "Không có..."
Nam tài xế cầm ô đưa hai người đến mái hiên, vẫn có chút do dự: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
Khúc Mặc Thương vươn tay sờ sờ trên người nàng, lại phát hiện khuỷu tay bị cọ xát, rách da chảy máu, nhíu mày hỏi nàng: “Đi rửa vết thương nhé?”
Lâm Thanh Hàm cắn môi dưới, vươn tay kéo áo Khúc Mặc Thương tựa hồ muốn nhìn tay cô một chút. Có lẽ Khúc Mặc Thương hiểu được tâm tư của nàng, nói với tài xế lần nữa: "Không sao, chúng tôi không cần đi bệnh viện, bất quá anh có thể đưa chúng tôi về được không, mưa lớn quá."
"Được, không thành vấn đề."
Xe đạp bị đâm hỏng đầu rồi, chỉ có thể đặt tạm ở đó. Sau cơn mưa, nhiệt độ có chút thấp, Lâm Thanh Hàm đang ở trong điều hòa của xe không khỏi run lập cập, Khúc Mặc Thương nửa ôm nàng, khi hai người về đến nhà thì Dì Hoàng đã sốt ruột nhìn xung quanh, nhìn hai người chật vật từ trên xe bước xuống, kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Mặc Thương, Thanh Hàm, sao ngồi xe trở về lại ướt thành thế này a?”
Khúc Mặc Thương ra hiệu cho tài xế rời đi, nói với dì Hoàng, “Dì Hoàng, bọn con không sao. Phiền toái dì nấu chút canh gừng, con mang Thanh Hàm đi tắm trước."
Khúc Mặc Thương mang Lâm Thanh Hàm lên lầu hai, tìm một bộ quần áo trong tủ, lại lấy ra nội y mới, quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm. Sắc mặt nàng tái nhợt, hai mắt vẫn còn sưng đỏ, tóc dài ướt sũng, má trái cũng sưng, xem ra là bị người đánh, nhìn cực kỳ đáng thương.
Khúc Mặc Thương vừa đau lòng vừa tức giận, vươn tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo mang nàng vào phòng tắm: "Đây là sữa tắm, đây là dầu gội. Cậu tắm trước đi, có chuyện gì lát nữa nói sau."
Đôi mắt Lâm Thanh Hàm khó chịu. "Tôi có thể tự làm, cậu mau tắm đi.”
Nước ấm từ vòi hoa sen trong phòng tắm phút chốc xua tan lãnh lẽo, hơi ấm đi qua thân thể mệt mỏi, khiến những suy nghĩ tê liệt cùng hỗn loạn của Lâm Thanh Hàm rõ ràng hơn một chút.
Cảnh tượng một người đạp xe ôm nàng lăn sang một bên liên tục tái diễn trong đầu, cả người ngã xuống đau đớn, nhưng đầu nàng lại được cô cẩn thận che chắn. Khi cô cúi đầu nhìn nàng lạnh giọng chất vấn, trái tim hoàn toàn lạnh lẽo của nàng đột nhiên có tri giác, tất cả nhẫn nại trong mắt cô đều lộ ra giận dữ cùng kinh hoàng.
Lần tắm này có chút lâu, cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa: “Thanh Hàm, cậu tắm xong chưa?”
“Xong rồi.” Thanh âm của Lâm Thanh Hàm có chút khàn, Khúc Mặc Thương hơi nhíu mày, cô đứng chờ bên ngoài phòng tắm.
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, Khúc Mặc Thương quay đầu lại nhìn nàng, đối phương mặc chiếc váy màu xanh lam của cô, khuôn mặt tái nhợt bởi vì tắm nước nóng mà có chút hồng nhuận. Cái cổ mảnh khảnh phối với màu váy càng thêm trắng nõn, hai cẳng chân thon dài nhìn rất đẹp mắt.
Khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương, nàng hơi cúi đầu.
Dì Hoàng bưng canh gừng lên: "Uống lúc còn nóng a, tuy là mùa hè, nhưng cũng sợ bị cảm lạnh."
"Dạ, cảm ơn dì Hòang".
Khúc Mặc Thương cầm lấy đưa cho Lâm Thanh Hàm, trầm mặc ngồi bên cạnh uống canh gừng, không biết tại sao Lâm Thanh Hàm cảm thấy có chút bất an, mím môi cẩn thận sấy tóc. Âm thanh ong ong vang vọng trong phòng, có vẻ yên tĩnh dị thường.
Sấy khô tóc, Lâm Thanh Hàm ngồi ở một bên, nhìn canh gừng bị Khúc Mặc Thương đẩy lại, bưng lên uống cạn, canh gừng hơi cay có chút ngọt ngào trượt vào trong bụng, mang theo một trận nhiệt ý. Lâm Thanh Hàm đang uống canh, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn Khúc Mặt Thương đang ngồi thẳng tắp.
Nhưng ngay sau đó vừa vặn bị cô bắt được, Khúc Mặc Thương đặt bát xuống, trên người mạc danh lộ ra khí tức, giương mắt nhìn nàng: "Biết sai chưa?"
Lâm Thanh Hàm mím chặt môi, hai mắt đỏ hoe, gật gật đầu.
Đứng dậy lấy hộp cứu thương trong tủ, Khúc Mặc Thương lấy iodophor trong đó ra, dùng nhíp lấy bông gòn thấm ướt: "Đưa tay phải cho tôi."
Khúc Mặc Thương cúi người, nắm tay phải của Lâm Thanh Hàm, cúi đầu bôi thuốc cho nàng, vết xước lớn trên da ngâm vào nước có chút trắng bệch, Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng ấn bông gòn lên, lại thổi thổi cho nàng.
Gió mát thổi qua vết thương khiến trên tay Lâm Thanh Hàm nổi da gà, nàng cụp mắt nhìn Khúc Mặc Thương. Cô cúi đầu, tóc vén ra sau, tóc vừa mới gội mềm mại đen bóng, có vài sợi rơi trên tay, nàng lặng lẽ dùng ngón tay gảy vào rất mềm mượt.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô theo thói quen nhíu lại, lông mi dài cong vút, có chút rung động, biểu tình nghiêm túc uy nghiêm, nhưng lại chu môi thổi gió, làm tim Lâm Thanh Hàm đột nhiên có chút thấp thỏm, đảo mắt lại dâng lên sóng gió, ngày càng trở nên mãnh liệt.
Khi Khúc Mặc Thương bôi xong đứng dậy, nàng chưa kịp thu hồi ánh mắt tràn đầy quyến luyến thì chạm vào ánh mắt kia, trong lòng Khúc Mặc Thương nhảy dựng, ánh mắt là xem kỹ cùng thăm dò. Nhưng Lâm Thanh Hàm nhanh chóng lấy lại tinh thần, giấu tất cả một lần nữa.
Trong lòng Khúc Mặc Thương có nghi hoặc nhưng còn có chuyện quan trọng muốn nói với cô gái này, cho nên cô bỏ qua mọi thứ, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi biết cậu rất khó chịu, cũng hiểu chuyện này đối với cậu tàn nhẫn như thế nào. Nhưng mà Thanh Hàm, Cho