Khúc Mặc Thương rất trì trộn trong phương diện tình cảm, cũng không nhận ra Từ Thanh có cái gì không đúng, nhưng Lâm Thanh Hàm lại ngước mắt liếc nhìn, không chút để ý nói, “Quan hệ của hai người thật tốt.” Nếu không cũng sẽ không thuê chung nhà ba năm, nghĩ đến phản ứng của Từ Thanh vừa rồi, Lâm Thanh Hàm liền có chút phiền muộn.
Khúc Mặc Thương sửng sốt: "Chị ấy là hàng xóm lúc nhỏ của tôi ở Trường Ninh, sau khi xuất ngoại được ba tôi gửi gắm vẫn luôn chiếu cố tôi rất tốt."
Lâm Thanh Hàm đạm mạc "ừm" một tiếng, cầm dao lên tiếp tục cắt khoai tây. Nhưng 3 năm trở lại đây, nàng hầu như không nấu ăn, cho dù nấu ăn cũng chỉ nấu mì, ít khi cắt rau củ. Ba năm nay nàng không cầm dao nhiều, tay có chút yếu, lúc cắt thì dao không ổn định.
Khúc Mặc Thương tự nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn nàng điều chỉnh vị trí dao mấy lần, có chút lo lắng: "Để tôi cắt đi, mấy năm nay cậu bận rộn như vậy hẳn là đã lâu không nấu cơm."
"Thỉnh thoảng cũng sẽ làm, hơn nữa đều là kỹ năng cơ bản cũng sẽ không quên được. Cậu thích ăm cà chua hầm thịt bò, hôm nay không có cà chua nên tạm dùng khoai tây, đã nhiều năm không ăn món ăn tôi làm, cậu nếm thử xem tay nghề của tôi có giảm hay không." Nàng cúi đầu thản nhiên nói, nhưng Khúc Mặc Thương lại cảm thấy trong lòng nóng ran, động tác trên tay cũng chậm lại, nhìn Lâm Thanh Hàm.
Ánh mắt của cô trực tiếp không kiêng dè, tay Lâm Thanh Hàm đang cắt rau rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, chút phân tâm này làm dao trên tay không hạ chính xác, ngón tay đau rát, Lâm Thanh Hàm khẽ "tsk" một tiếng, tức khắc dừng dao trên tay.
Khúc Mặc Thương nghe thấy liền trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, trên ngón tay áp út trắng nõn của Lâm Thanh Hàm có màu đỏ tươi. Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, đem con dao làm bếp ném qua một bên, nắm tay Lâm Thanh Hàm: “Cho tôi xem, vết thương có nghiêm trọng không?”
Vặn vòi nước để rửa máu đi, một khe hở nhỏ lộ ra, còn có máu chảy ra ngoài, nhưng may là chỉ cắt ngoài da, không sâu lắm. Khúc Mặc Thương nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu thổi vết thương cho nàng: "Không cho cậu làm, cậu một hai phải làm, đã lâu không có làm như vậy khẳng định sẽ không quen tay. Cũng may vết thương không lớn, có đau không?"
Ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, trên mặt thanh lãnh của đối phương ảo não cùng nghi vấn, Khúc Mặc Thương có chút buồn cười hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Thanh Hàm mím môi, nói: "Không phải không quen tay, là cậu nhìn tôi, tôi rất dễ bị phân tâm."
Khúc Mặc Thương: ...
Nói xong, nàng nghiêm túc nhìn ngón tay bị thương của mình: "Tôi xem trên TV, không phải sẽ đưa ngón tay vào miệng để cầm máu sao?”
Khúc Mặc Thương hơi mở to mắt, mặt có chút nóng lên. Nếu không phải bộ dáng của Lâm Thanh Hàm đứng đắn cùng lãnh đạm thì cô đã nghĩ người này đang đùa giỡn. Cô ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh nói: "Không học cho tốt mà xem mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết làm gì, trong nước bọt chẳng những không có vi khuẩn, cầm máu cũng không có cơ sở khoa học."
Lâm Thanh Hàm gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, Khúc Mặc Thương điều chỉnh lại cảm xúc, cắt chỗ khoai tây còn lại. Lâm Thanh Hàm đưa thịt bò đã rã đông qua, bị Khúc Mặc Thương vỗ nhẹ vào tay, “Ở một bên chờ đi, đừng lộn xộn.”
Lâm Thanh Hàm có chút vô tội: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả.”
Khúc Mặc Thương không quan tâm, cầm lấy thịt ngâm qua nước rồi cắt món ăn kèm, sau đó liền có chút khó khăn, cô chưa từng làm thịt hầm khoai tây, nhưng nguyên liệu ở nhà không có chuẩn bị trước, cũng chỉ có nhiêu đó.
Lâm Thanh Hàm nhìn cô nhíu mày suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Có hành tây, gừng, cà rốt không?”
Khúc Mặc Thương mở tủ lạnh ra, không có cà rốt, nhưng có hành tây, còn có gừng tỏi.
"Gừng cắt miếng, tỏi dập nát là được, có hương liệu nào như bát giác vỏ quế không?"
Khúc Mặc Thương mở tủ lấy ra một cái túi nhỏ đựng hương liệu đặc biệt, sau khi cắt lát gừng, Lâm Thanh Hàm đặt hai lát thịt bò chờ cho máu loãng, đặt lên để ráo nước.
Nàng lại mở lửa, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn, tuy sợ tay nàng bị thương sẽ đau, nhưng Lâm Thanh Hàm khăng khăng muốn nấu, Khúc Mặc Thương cũng chỉ có thể tùy nàng.
Cho gừng tỏi hành vào xào với dầu nóng, cho thịt thăn vào xào, cho rượu nấu ăn vào, một lúc sau có mùi thơm bay ra, rất hấp dẫn. Thời gian thịt bò nạm khoai tây có chút lâu, Lâm Thanh Hàm lại đơn giản làm hai món chay.
Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Khúc Mặc Thương: “Đói bụng chưa?”
Khúc Mặc Thương lắc đầu, “Tôi còn tốt, không đói lắm, hiện tại đã hơn chín giờ, hẳn là cậu đói bụng rồi phải không? Trước tiên ăn một chút đi, có thể chờ thịt hầm một lúc.”
“Ừm.” Động chiếc sạn trong tay, Lâm Thanh Hàm dùng đũa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương ngửi thấy mùi hương có chút thèm ăn, mở miệng ngậm lấy.
“Cẩn thận nóng, thế nào?”
Đậu bắp xào đơn giản, hương vị chua cay ngon miệng, cùng trong trí nhớ không khác mấy. Sau khi ra nước ngoài, cô khó ăn được đồ ăn Trung Quốc chính tông, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một số món Từ Thanh nấu ở nhà, không phải Từ Thanh nấu không ngon, nhưng lại là không ngon như Lâm Thanh Hàm và Lâm Yên. Hài lòng gật gật đầu, bởi vì mỹ thực mà cả người thả lỏng rất nhiều: “Rất ngon, tay nghề vẫn tốt như vậy.”
Lâm Thanh Hàm nhẹ thở ra một hơi, mấy năm không có nấu ăn, còn lo lắng lục tay nghề Khúc Mặc Thương sẽ ăn không ngon.
Khi hai người đang ăn cơm, Khúc Mặc Thương thấy thần sắc Lâm Thanh Hàm có chút chua xót nhìn chằm chằm bát cơm, không khỏi thấp giọng cười một tiếng. Bởi vì lúc ăn cơm nói nàng quá gầy, không được ăn quá ít, cho nên cô cố ý xới cho nàng tràn đầy, hơn nữa phải ăn cho hết.
Lâm Thanh Hàm ngước mắt nhìn cô, biểu tình bất đắc dĩ. Khúc Mặc Thương vươn tay cầm lấy bát của nàng, chia một chút vào bát của chính mình: “Buổi tối nên không ép cậu, về sau phải ăn nhiều một chút.”
Lâm Thanh Hàm bật cười, nàng đang ăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, không chút để ý nói: "Đã gần mười giờ, ăn xong tôi phải về."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, cô không nghĩ tới Lâm Thanh Hàm sẽ trở về, cô không lập tức lên tiếng, chỉ im lặng ăn cơm. Lâm Thanh Hàm nhìn cô, thấy cô có vẻ cam chịu, trong mắt có chút ảm đạm, cũng trầm mặc ăn cơm. Trong lòng có chút mất mát cũng có chút tự giễu, năm đó chính mình đã thổ lộ với cô, trong mắt Khúc Mặc Thương thì chính mình thích nữ nhân, vậy sao có thể ngủ lại nơi này được.
Trong lòng Khúc Mặc Thương như đặt một chiếc đồng hồ quả lắc, không ngừng đong đưa, mím chặt môi, ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: "Muộn lắm rồi, cậu về một mình tôi không yên tâm. Nơi này không thể so với trong nước, nếu cậu không ngại, đêm nay... cứ ngủ lại với tôi một đêm, giường của tôi cũng khá lớn."
Nói xong cô vẫn không nhịn được nhìn phản ứng của Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc cô sợ Lâm Thanh Hàm sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao lúc trước hai người cũng đã từng có quá khứ như vậy. Đối phương có vẻ do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Sẽ không quấy rầy cậu chứ?”
“Không sao.” Khúc Mặc Thương nhanh chóng nói, rồi lại không biết phải nói gì nữa.
May là Lâm Thanh Hàm bên kia đã gật đầu nói, “Được.”
Khúc Mặc Thương nhẹ thở ra, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, lại cúi đầu ăn cơm. Không thấy được trong mắt Lâm Thanh Hàm có một tia