Lâm Thanh Hàm nhìn biểu tình của cô, khẽ cười nói: “Lúc trước cùng nhau thực tập, trong lúc vô tình em thấy được điện thoại của cô ấy."
Nói xong nàng nhíu mày: “Vừa lúc thấy cô ấy đang xem tiểu thuyết, ừm, là hủ nữ.”
Khúc Mặc Thương bật cười: “Không phải là em phát hiện xong lại lén lút đi xác nhận vài lần hả?"
Lâm Thanh Hàm sờ sờ mũi, nghiêm trang nói: “Đều là vô tình nhìn thấy, là do cô ấy không chú ý, cố tình lại thích xem tiểu thuyết ở nơi công cộng mới có thể bị em bắt gặp.”
Canh củ sen hầm trong phòng bếp đã tản ra mùi hương ngọt dịu độc hữu, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm mặc như vậy, Khúc Mặc Thương mang ý cười mềm mại: “Tiểu Lâm tổng nhà chị đảm đang như vậy, nấu gì cho chị đấy?”
Lâm Thanh Hàm câu miệng cười, lập tức vào phòng bếp. Khúc Mặc Thương theo sau nhìn canh còn đang hầm trong phòng bếp. Khi Lâm Thanh Hàm nhắc vải che tô sứ lên, nhìn thấy bột màu trắng bên trong đã mềm xốp, phồng lên, ánh mắt cô sáng rực: “Em làm bánh gạo sao?"
Lâm Thanh Hàm gật đầu: “Đã lâu chưa làm lại, vừa lúc chị ngủ nên em chuẩn bị một chút bánh gạo để gϊếŧ thời gian."
Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng, giả vờ có chút mất mát: “Aiz, chị còn tưởng em nhớ rõ chị thích ăn nên cố ý làm cho chị."
Lâm Thanh Hàm bỏ bánh gạo vào nồi hấp, quay đầu lại thấy ý cười trên mặt cô, mặt hơi hơi đỏ lên, lại thấp giọng hừ một tiếng: “Em cũng thích ăn, canh này em cũng thích ăn, trứng xào cà chua em cũng thích."
Lòng Khúc Mặc Thương mềm mại không thể tả, nhịn không được duỗi tay ôm lấy eo nàng, đặt cằm lên vai Lâm Thanh Hàm, nhẹ giọng nói: "Ừm, chị nhớ rõ, vợ chị thích ăn canh ngó sen, thích ăn bánh gạo, còn thích ăn trứng xào cà. Ừm, còn có canh gà, cá chua ngọt... Thật trùng hợp, chị thích ăn gì em ấy cũng thích ăn.”
Lâm Thanh Hàm cúi đầu cắt cà chua, nụ cười nơi khóe môi như thế nào cũng không nén xuống được, cảnh tượng như vậy trước nay nàng không dám nghĩ tới, bất luận là từ nơi Lâm Yên, hay là chính cô, nàng đều cảm thấy là một loại hy vọng xa vời.
Sau đó trong lòng lại ấu trĩ suy nghĩ, Khúc Mặc Thương luôn kêu cà chua cà chua (西红柿), ba chữ không mệt sao? Nghĩ một chút, nàng thả vài miếng cà chua vừa cắt xong vào chén nhỏ, bỏ thêm chút đường.
Khuấy đều xong nàng lấy đũa gắp miếng đầu tiên, đưa đến bên miệng Khúc Mặc Thương, cô ở phía sau thấy vậy nhướn người lên ngậm lấy, ghé vào trên vai nàng nhấm nháp.
Nghĩ đến đầu lưỡi phấn hồng của cô vừa mới thè ra cuốn cà chua đi, mặt Lâm Thanh Hàm có chút nóng, mới thân mật xong không lâu, mỗi động tác vô tình của Khúc Mặc Thương đều sẽ làm nàng hiểu sai.
Nghiêng đầu điểm điểm Khúc Mặc Thương: “Không được nhiễu nước cà chua (番茄) lên người em."
Khúc Mặc Thương hàm hàm hồ hồ nói: “Là cà chua (西红柿)."
Lâm Thanh Hàm mặc kệ, tiếp tục đút cho cô một miếng, sửa đúng nói: “Cà chua.”
(*) 番茄 và 西红柿 đều là cà chua nhưng 番茄 là cà chua tươi, còn 西红柿 là cà chua đã qua chế biến.
Khúc Mặc Thương ăn xong hai miếng, duỗi tay đè tay đang xắt rau của Lâm Thanh Hàm, hôn nàng. Cô vừa mới ăn xong cà chua trộn đường, Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại cùng cô hôn môi, cảm giác nụ hôn này cũng là chua chua ngọt ngọt. Nàng không thích cà chua trộn đường, cũng không hiểu được sở thích trẻ con này của Khúc Mặc Thương, bất quá hiện tại xem ra, ừm, hương vị khá ngon, nàng rất thích.
Khúc Mặc Thương cường thế khắc chế chính mình, hôn một lát liền lùi lại, nhìn sắc mặt Lâm Thanh Hàm ửng đỏ, lại có chút thẹn thùng.
Cô cũng không biết mình làm sao, Lâm Thanh Hàm như vậy khiến cô nhịn không được muốn ôm nàng, cũng khắc chế không được muốn hôn nàng, đại khái là vừa trải qua thân mật với nàng, cho nên ý niệm muốn dính nàng cũng càng thêm mãnh liệt. Bất quá... chẳng lẽ thật là ba mươi như lang bốn mươi như hổ, ý niệm đáng khinh cũng nhiều thêm.
Cô ở đó suy nghĩ rối rắm, Lâm Thanh Hàm thấy cô như vậy, bất đắc dĩ mở miệng: “Lại miên man suy nghĩ gì vậy?”
Khúc Mặc Thương thở dài, có chút ủ rũ nói: “Trước nay chị không nghĩ tới mình sẽ háo sắc như vậy, luôn cảm thấy có chút... có chút đáng khinh.”
Lâm Thanh Hàm cầm dao cười đến run cả người, làm tai Khúc Mặc Thương đều đỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em... em cười vui vẻ như vậy làm gì."
Lâm Thanh Hàm xoay đầu, khó nén ý cười: “Cười chị tại sao lại đáng yêu như vậy." Nói xong ánh mắt nàng hơi trầm xuống, khóe mắt có chút mị ý, thấp giọng nói: “Nếu chị cảm thấy đây là đáng khinh, vậy em lại muốn chị đáng khinh hơn một chút, ít nhất là tốt hơn muộn tao."
Khúc Mặc Thương bị nàng đùa giỡn, có chút chịu không được, vội vàng chuyển đề tài: "Em, chị không quấy rầy em nấu cơm nữa, chị đi check mail."
Cơm chiều rất phong phú, ánh sáng từ đèn treo phủ xuống, đồ ăn trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, Lâm Thanh Hàm không nhanh không chậm ăn cơm, thường thường gắp đồ ăn cho Khúc Mặc Thương, ánh mắt cũng không hề dời đi.
Miệng nhỏ Khúc Mặc Thương chậm rãi uống canh, ăn bánh gạo thơm ngọt mềm mại, ngước mắt nhìn nàng, đưa nửa cái bánh gạo trong tay nhét vào miệng nàng: “Ăn cơm, không được nhìn chị.”
Tai Lâm Thanh Hàm đỏ lên, lại duy trì bộ dáng thanh lãnh, ho nhẹ nói: “Chị về như vậy chú Khúc với dì Tiêu có biết không? Hành lý của chị để ở đâu?"
Khúc Mặc Thương lắc đầu: “Chị còn chưa nói với bọn họ, chị trở về quá vội, nói cho bọn họ lại phải giải thích một lần, cho nên trước tiên gạt bọn họ đã. Còn đồ đạc thì chị để ở khách sạn trước, ngày mai đi lấy là được rồi.”
Lâm Thanh Hàm gắp bao tử cá cho cô: “Ngày mai em đi lấy với chị, đêm nay chị ngủ ở đây đi, đồ dùng rửa mặt em đều có, quần áo em cũng đã chuẩn bị.”
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn nàng, buông chén đũa chống cằm cười: “Dép lê, quần áo đều chuẩn bị tốt, có phải đã sớm chuẩn bị bắt cóc chị về đây rồi hay không.”
Lâm Thanh Hàm che giấu mà cúi đầu: “Là... là chuẩn bị ngay sau khi từ nước Mỹ trở về, chị là bạn gái của em, chúng ta cũng đã ngủ cùng, tới nơi này của em ở không phải... rất bình thường sao."
Khúc Mặc Thương bật cười, nhìn bộ dáng nàng có chút thẹn thùng cùng trốn tránh, bừng tỉnh đại ngộ "À" một tiếng: “Chị vẫn luôn sợ mình quá háo sắc sẽ dọa đến em, nào ngờ trong lòng em cũng đã sớm tính kế, chỉ chờ thời cơ bắt chị về nhà em."
Lâm Thanh Hàm chỉ cười, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên sáng lên, nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, ý cười hơi trầm xuống, tiếp điện thoại ý bảo Khúc Mặc Thương ăn trước, sau đó đứng lên đi đến ban công.
“Tôi về rồi, có chuyện gì sao?” Ngữ khí bình tĩnh lại lộ ra xa cách, sắc mặt cũng là trầm tĩnh không gợn sóng, không có một tia mềm mại đáng yêu như ở trước mặt cô. Lâm Thanh Hàm như vậy có lẽ mới là Lâm tổng trong mắt người khác, cũng giống Lâm Thanh Hàm kia, cô đơn nỗ lực giao tranh phấn đấu.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, trong lòng nhói lên một chút, cảm giác đau đớn. Người yêu nhỏ của cô, lúc cô không ở bên, mỗi ngày đều phải mang loại tư thái này ứng phó với một đám người luôn ẩn giấu tâm tư.
“Tin tức đính hôn của con cùng Lục Vũ là con cho người triệt tiêu sao? Chủ biên thương báo Thời Thượng gọi nói cho ta! Lâm Thanh Hàm, con có biết con đang làm gì không? Tổn thất đơn đặt hàng mấy trăm triệu đối với Cảnh Thái sẽ có đả kích như thế nào, con có biết không?” Khổng Ích Tường giống như sư tử phát điên, thấp giọng rít gào.
Lâm Thanh Hàm nhìn tay vịn ban công, nhẹ nhàng gõ gõ: “Con biết, nhưng con đã nói với ba, con sẽ không đáp ứng hôn sự này, con sẽ xử lý chuyện bên tập đoàn Ayer, không cần phiền lòng cha