Khúc Thịnh ở đầu bên kia trầm mặc thật lâu: “Về nước khi nào?”
Khúc Mặc Thương có chút ảo não nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chút e sợ: “Trở về từ tối hôm qua."
“Cho nên, hiện tại con đang ở chỗ Thanh Hàm?" Trong lòng Khúc Thịnh khỏi nói có bao nhiêu nghẹn khuất, sắc mặt cũng có chút phát trầm.
“Dạ, lần này trở về vội quá nên không báo trước cho ba mẹ, vốn dĩ muốn cho hai người kinh hỉ, kết quả lại lỡ miệng.”
Khúc Mặc Thương chỉ có thể rải lời nói dối nho nhỏ, cô trở về không thăm ba mẹ thực sự là không đúng, nhưng lúc ấy cô chỉ một lòng một dạ muốn nhanh chóng gặp Lâm Thanh Hàm, làm trái tim chịu đủ dày vò của mình an ổn xong, lại không biết nên giải thích chuyện đột nhiên xin nghỉ về nước như thế nào, cho nên mới che giấu, kết quả vẫn là chính mình lỡ miệng.
Trong lòng Khúc Thịnh dễ chịu chút, nhưng vẫn xụ mặt: “Mấy năm nay số lần trở về có thể đếm trên đầu ngón tay, thật vất vả mới trở về lại không chạy nhanh về nhà, con không biết mẹ cùng dì Hoàng rất nhớ con sao?”
Trong lòng Khúc Mặc Thương có chút áy náy: “Con biết, đêm nay con sẽ về nhà. À, vừa lúc gọi Thanh Hàm cùng về, có thể không ạ?"
Lúc này sắc mặt Khúc Thịnh mới hơi nguôi giận, nhiều năm như vậy Khúc Mặc Thương quá mức thành thục ổn trọng, tuy là cha con nhưng rất nhiều thời điểm giữa hai người gần như là thương lượng bình đẳng, Khúc Mặc Thương rất ít khi hỏi ý kiến của ông. Đây đại khái là lần đầu tiên trong mấy năm nay, hơn nữa vẫn là loại việc nhỏ như mang bạn về nhà thế này làm Khúc Thịnh cuối cùng cảm giác được đây là con gái mình.
“Được, ba mẹ con cũng đã lâu chưa gặp Thanh Hàm, dì Hoàng cũng nhắc mãi đấy.”
Khúc Mặc Thương nghe liền sửng sốt: “Thanh Hàm từng cùng mọi người liên hệ..."
Trong mắt Khúc Thịnh có chút từ ái hiếm thấy, rồi lại có chút bực mình: “Con xuất ngoại mấy năm nay lúc nào cũng bận, liên hệ với người nhà cũng ít. Công việc chúng ta lại bận bịu, rất ít khi trở về, trong nhà cũng chỉ có dì Hoàng. Đều là Lâm Thanh Hàm có thời gian rảnh sẽ mang quà đến thăm dì Hoàng, bồi bà ấy trong chốc lát. À, còn có mấy lần gặp được ba mẹ, ở lại nấu cơm cho chúng ta, so với con còn tri kỷ hơn nhiều."
Khúc Mặc Thương nắm điện thoại, cảm giác chua xót đến khó chịu trong lòng, có chút hoảng hốt thấp giọng nói: “Em ấy cũng không nói với con."
Khúc Thịnh nghĩ đến Lâm Thanh Hàm, cũng có chút tiếc hận: “Con bé là một cô gái tốt, trọng tình nghĩa, cũng không uổng phí cảm tình tốt đẹp giữa con với con bé. Chỉ tiếc là gặp phải người Khổng gia, trải qua mấy năm nay rất khổ cực.”
Nói xong, ông dừng một chút: “Nếu con bé có thể tự quyết định, chuyện này ba có thể giúp."
Trên mặt Khúc Mặc Thương nhịn không được lộ ra ý cười: "Cảm ơn ba."
Khúc Thịnh nhịn không được hừ một tiếng: “Cho dù tình cảm của hai đứa có tốt đi nữa cũng không thể vừa về nước liền chạy đến chỗ con bé không về nhà, không có lần sau."
“Dạ, con nhất định nhớ kỹ."
Khúc Mặc Thương liên tục bảo đảm, cuối cùng trấn an Khúc Thịnh xong, cúp điện thoại, cô vẫn là nhịn không được xoa xoa trán, nghĩ nghĩ khóe môi hơi nhếch lên, nhắn tin cho Lâm Thanh Hàm. "Ba chị đã phát hiện chị về nước rồi."
Lâm Thanh Hàm họp xong mới nhìn điện thoại, liền thấy một tin nhắn nổi lên: "Ba chị đã phát hiện chị về nước rồi."
Trong lòng nàng nhảy dựng, ngón tay gõ gõ nhanh chóng trả lời tin nhắn: Vậy chú Khúc có tức giận không? Sao ông ấybiết chị về nước?
Khúc Mặc Thương click mở phát tin nhắn thoại: Chị gọi điện thoại không cần thận lỡ miệng nói. Còn tức giận hay không, ăn tết chị cũng chưa về nước, kết quả trở về còn không nói cho ông ấy, trực tiếp chạy đến chỗ vợ, em nói xem ba chị có tức giận không?
Lâm Thanh Hàm ở văn phòng áp điện thoại vào tai, sắc mặt ửng đỏ, lại có chút hoảng: Chú Khúc có thể sẽ trách em không?
Đôi mày Khúc Mặc Thương hơi cong, cố ý giả vờ bất mãn: Em nói xem em đã rót mê hồn canh gì cho bọn họ rồi, ba chị vốn khó tính vậy mà còn nói em còn săn sóc hơn chị nhiều, còn nói em là đứa nhỏ tốt, trọng tình nghĩa."
Lâm Thanh Hàm nghe giọng cô mang theo oán giận nho nhỏ, câu môi cười khẽ, chỉ nghe mấy lời này nàng lại nghĩ đến chuyện nàng cùng Khúc Mặc Thương ở bên nhau, ý cười liền chậm rãi phai nhạt xuống. Nếu ông ấy biết mình câu lấy Khúc Mặc Thương ở bên nhau, chỉ sợ sẽ không bao giờ nói nàng là đứa nhỏ tốt nữa.
Nàng cúi xuống, tâm tình có chút trầm thấp, nhưng sau đó cũng chỉ còn lại kiên định. Bất luận thế nào nàng cũng sẽ không từ bỏ Khúc Mặc Thương, chỉ cần cô còn muốn nàng, nàng sẽ không vì bất luận kẻ nào từ bỏ yêu cô.
Khúc Mặc Thương là một điều ngoài ý muốn trong sinh mệnh của nàng, như ánh mặt trời rực rỡ xuất hiện vào thời điểm thế giới của nàng u ám nhất, từ nay về sau mặc cho mưa gió tàn sát bừa bãi, cô đều có thể mang đến cho nàng ánh sáng ấm áp nhất. Mà hiện tại nàng đã ôm mặt trời đó vào ngực, làm sao có thể buông ra.
Khúc Mặc Thương không thấy nàng trả lời tin nhắn, cảm thấy có chút không đúng.
"Làm sao vậy?"
Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần: "Không có gì, là ông ấy muốn chị liên hệ với bọn họ nhiều hơn nên mới nói như vậy."
Khúc Mặc Thương nhíu mi, lại phát tin nhắn thoại qua: "Đêm nay chị phải về nhà."
Ngón tay Lâm Thanh Hàm dừng một chút, tuy có chút mất mát nhưng vẫn gửi tin nhắn: Ừm, được.
"Chị nói mang em cùng nhau trở về." Khúc Mặc Thương thấy nàng trong nháy mắt trả lời tin nhắn ngắn gọn hơn rất nhiều, đoán được tâm tư của nàng lại mang theo ý cười, phát tin nhắn thoại cho nàng.
Lâm Thanh Hàm nghe hai lần, tức khắc có chút hoảng: Có ổn không?
"Em lén đi bồi dì Hoàng còn không nói với chị, hôm nay mang em về nhà thì có làm sao? Em tan tầm về đón chị đó."
Khúc Mặc Thương đã quyết định, Lâm Thanh Hàm chỉ có thể đáp.
Ngồi ở ghế phó lái, Khúc Mặc Thương nghiêng mắt nhìn Lâm Thanh Hàm, cố ý trở về thay đổi quần áo, ừm, còn trang điểm nhẹ, dọc đường đi cơ bản vẫn luôn duy trì bộ dáng đứng đắn thanh lãnh, tựa như gặp đại địch.
Khúc Mặc Thương nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, Lâm Thanh Hàm nghe được tiếng cười của cô, có chút quẫn bách, nghiêng đầu nhìn Khúc Mặc Thương: “Chị cười cái gì?”
Khúc Mặc Thương cười nói: “Em thật khẩn trương, chỉ là cùng chị về nhà, em khẩn trương như vậy làm gì.”
Lâm Thanh Hàm mím môi: “Em không có.”
Khúc Mặc Thương sợ quấy nhiễu nàng lái xe, không tiếp tục trêu chọc nàng nàng, chỉ là nhìn phía trước nhẹ giọng nói: “Hôm nay đi chỉ là vì chị đã nói với ba đề nghị của chị và em, ba muốn cùng em nói chuyện, em không cần khẩn trương.”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái, có chút ngây người, sau đó lại có chút mất mát, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ nàng cũng không hy vọng xa vời có thể cùng khúc Mặc Thương quang minh chính đại ở bên nhau, loại chuyện này khẳng định là cần giấu giếm.
Nàng cũng hiểu biết rất nhiều người yêu đồng tính, vì áp lực gia đình cuối cùng phải tách ra, cho dù có vượt qua được áp lực ở bên nhau thì cũng đều làm không khí trong nhà vô cùng căng thẳng.
Thấy nàng thả lỏng rồi lại có chút trầm xuống, trong mắt Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, cô ôn thanh nói: “Chị sẽ về nước sớm một chút, nỗ lực làm việc, có được chút thành tích, đến lúc đó chị sẽ càng có tự tin cùng dũng khí nói chuyện của chúng ta với bọn họ.”
Lâm Thanh Hàm có chút phát ngốc, chậm rãi dừng xe lại, Khúc Mặc Thương nghiêng đầu nhìn nàng, nhíu mày nói: “Có câu nói em đã nghe qua chưa?"
“Cái gì?”
“Yêu nhau mà mục tiêu không phải là kết hôn thì đều là lưu manh. Em cảm thấy chị giống kẻ lưu manh sao?" Khúc Mặc Thương càng thêm nhíu mày, tựa hồ có chút không hài lòng.
Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, thanh âm cũng có chút cứng nhắc: “Nhưng bọn họ...."
Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy đau lòng muốn chết, tiến lại gần thấp giọng nói: “Cô nương ngốc, chị đã đồng ý cùng em ở bên nhau, chính là bên nhau cả đời. Nói cho bọn họ