Lời này cùng với vẻ mặt của đối phương khiến Trần Quảng Mạc cảm thấy đối phương có vẻ khiêu khích, lập tức nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn Lâm tổng nhà mình, nhưng lại phát hiện sắc mặt Lâm Thanh Hàm có chút phức tạp, trong mắt không có lãnh đạm áp bách như trước đây, mà là có chút.. phiền muộn trong vui sướng?
Hắn không khỏi có chút mê man, vừa định mở miệng thì nữ nhân trước mặt hắn đã dời lực chú ý đến mình: “Giám đốc Trần, có thể để tôi cùng Lâm tổng nói chuyện riêng chút chút được không?”
Trần Quảng Mạc có chút do dự, mặc dù nữ nhân đối diện cười rất ấm áp, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của Lâm tổng, hắn cảm thấy để Lâm tổng ở lại một mình rất nguy hiểm. Rõ ràng luôn cảm thấy Lâm tổng là người toàn năng, nhưng hiện tại hắn có cảm giác Lâm tổng nhà mình sẽ bị cô ấy ăn thịt.
Cho nên Trần Quảng Mạc không có ý định lui ra, Lâm Thanh Hàm mím môi dưới nói nhỏ với Trần Quảng Mạc, “Cậu ra ngoài trước đi.”
Trần Quảng Mạc có chút gấp: “Nhưng mà, Lâm tổng…”
Lâm Thanh Hàm nhìn hắn, cuối cùng hắn vẫn đi ra ngoài, trước khi đóng cửa rời đi hắn lo lắng liếc nhìn vào, nhưng nghe thấy Lâm tổng nhà mình đang nhỏ giọng mắng nữ nhân xinh đẹp kia: “Hỗn đản.”
Tay run rẩy, hắn đóng sầm cửa lại.
Khúc Mặc Thương bị nàng mắng, có chút ngây người, nghe thấy tiếng Trần Quảng Mạc đóng cửa liền không nhịn được cười, bước lên phía trước nhìn Lâm Thanh Hàm, ý cười nhu hòa: "Nhìn thấy chị không vui sao? Sao lại còn mắng chị?"
"Muộn tao nhà em nói ngày 3 mới trở về, hiện tại trở về khẳng định là giả." Lâm Thanh Hàm tự nhiên vui vẻ, mặc dù trước đó đã có suy đoán, nhưng khi nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm đứng ở trước mặt mình, nói cười ấm áp mà nhìn mình, nàng kinh hỉ đến đôi mắt đều nóng lên. Nhưng nghĩ đến cô gạt mình, lại làm nàng kinh hách, trong lòng có chút giận dỗi.
Nghe nàng nói vậy Khúc Mặc Thương khẽ cau mày: “Vậy chị về sớm là hàng giả, em không cần sao?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, vẫn là mặt không biểu tình, nhưng khóe môi không kìm được có chút run rẩy.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng: "Thật sự không cần? Không cần chị chỉ có thể đi trước, chờ đến ngày 3 trở về?"
Cô nói, lắc đầu chuẩn bị đi ra ngoài, bị Lâm Thanh Hàm kéo lại giữ chặt, có chút tức giận nói: "Khúc Mặc Thương."
"Hửm." Khúc Mặc Thương nở nụ cười, dứt khoát đáp lại nàng, nhìn nàng có chút ngừng thở, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô: “Gạt em rót vốn vào công ty Trần Quảng Mạc, lại không nói một lời lén về nước, còn làm Trần Quảng Mạc sợ tới mức quá sức, này nơi nào là kinh hỉ, quả thực là kinh hãi a."
Nguyên bản Khúc Mặc Thương đang cười, nhưng sau khi nghe nàng nói thì dừng một chút, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Là chị sơ suất, chị không nên làm vậy, làm em lo lắng rồi."
Lâm Thanh Hàm không thực sự tức giận với cô, nhìn cô đột nhiên xin lỗi ngược lại luống cuống tay chân: "Em cũng không thực sự tức giận, chỉ là... chị không để em đến đón."
Nàng nói có chút trầm thấp, sắc mặt thậm chí còn ửng hồng, Khúc Mặc Thương nhìn thấy trong lòng liền mềm mại, cô lại không nhịn được cười. Hóa ra mấu chốt không phải dọa tới nàng, mà là không để nàng đón.
Cô ôm Lâm Thanh Hàm xoa xoa: "Ừm, chị xin lỗi, không cho em đón chị là chị không tốt. Chỉ là chị không chờ được nên trở về trước. Nhưng sợ quấy rầy em, cũng không suy xét đến suy nghĩ của em, cho nên chị không thông báo cho em biết, tha thứ cho chị được không?"
Lâm Thanh Hàm bị nụ cười của cô mê hoặc, nghe ngữ khí sủng nịch của cô, nơi nào còn có tức giận, chỉ là cảm thấy mình như bị ăn đến gắt gao, có chút cắn răng nói: "Sao hiện tại lại giỏi hống người như vậy, miệng thật ngọt, không giống trước kia."
Khúc Mặc Thương bật cười: "Trước kia chị thế nào?"
Lâm Thanh Hàm suy nghĩ một chút: "Rất ấm áp, nhưng vẫn luôn coi em như hài tử, nghiêm túc như lão sư."
Khúc Mặc Thương ôm lấy eo nàng, nhìn vào đôi mắt đen láy của Lâm Thanh Hàm, nở nụ cười ấm áp nói: "Thật sao? Chị không nghĩ tới sẽ là cái dạng này, nhưng khi nhìn thấy em, chị liền không thể nhịn được, muốn hống em, muốn trêu chọc em, có đôi khi nghĩ lại đều cảm thấy không còn giống chính mình nữa.”
Cô nói xong có chút khó hiểu cau mày, Lâm Thanh Hàm hoàn toàn không chống lại được, hai má ửng đỏ, khẽ cúi đầu không nhìn Khúc Mặc Thương: "Chị không muộn tao, em không quen."
Khúc Mặc Thương cười đem người ôm vào ngực, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Nửa năm qua thật sự rất vất vả, nhưng khổ nhất là khi nhớ người trong ngực, vì lệch múi giờ nên không có cách nào nhìn thấy nàng, ngay cả gọi điện nhắn tin cũng phải cân nhắc.
Cô hít một hơi, vùi vào bên tai Lâm Thanh Hàm thấp giọng nói: "Thanh Hàm, chị đã trở về. Về sau chị sẽ không rời xa em nữa, thực xin lỗi vì lúc trước đã để em một mình dốc sức làm việc ở nơi này, nhưng về sau chị đều sẽ ở bên cạnh em, được không?"
Lâm Thanh Hàm vươn tay ôm chặt lấy cô, hai mắt đỏ hoe, sương mù trong mắt không khỏi dâng lên, chớp chớp mắt chịu đựng, giọng nói mang theo âm mũi: "Chị đừng nói nữa, miệng giống như bôi mật."
Khúc Mặc Thương buông nàng ra, bình tĩnh nhìn nàng, Lâm Thanh Hàm bị cô nhìn đến không được tự nhiên, áp xuống cảm xúc nghiêm túc nhìn cô: "Chị nhìn em như vậy làm gì?"
Ngón tay Khúc Mặc Thương lau khóe mắt đỏ bừng của nàng, cúi đầu cười: “Chị đang nghĩ, làm sao có thể chứng minh không phải chị bôi mật."
Lâm Thanh Hàm không nhìn ra được suy nghĩ của cô, vươn tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Khúc Mặc Thương, nhẹ nhàng kéo, áp lên môi cô, nhẹ nhàng liếm, sau đó hô hấp Khúc Mặc Thương dồn dập khi thâm nhập đi vào, nàng mơ hồ lẩm bẩm: "Quả nhiên là bôi mật."
Hai người trong phòng cửu biệt gặp lại, giống như keo sơn mà triền miên ân ái, Trần Quảng Mạc ở ngoài lại là tim gan cồn cào, tình huống vừa rồi Lâm tổng mắng một câu hỗn đản, khiến hắn nghe được ý vị kỳ quái, cho nên nguyên bản lo lắng đã biến thành tò mò rối rắm.
Dựa vào những gì hắn biết về Lâm Thanh Hàm, nhiều khi nàng lý trí đến mức trông không giống người bình thường, ngoài lạnh lùng bất khả chiến bại thì hỉ nộ ai nhạc quá xa xỉ. Cho nên dù đối thủ có chọc giận nàng như thế nào, nàng cũng sẽ không thay đổi sắc mặt chứ đừng nói là mắng người. Nhớ lại biểu tình của hai người lúc đó, còn có biểu tình cùng ngữ khí của Lâm Thanh Hàm, hắn đột nhiên cả kinh: “Chẳng lẽ là phu nhân!”
“Phu nhân cái gì?” Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Trần Quảng Mạc sợ đến mức hồn phiêu phách tán, xoay người hốt hoảng kêu lên: "Lâm tổng, phu nhân!"
Khúc Mặc Thương bị hắn kêu một tiếng phu nhân mà ngây ngẩn cả người, sau đó lấy lại tinh thần cười: "Phu nhân? Cậu kêu tôi?"
Lâm Thanh Thanh thấy thế lập tức hạ khóe môi, mặt vô biểu tình nhìn phía trước. Trần Quảng Mạc ra một thân mồ hôi: “Không… Không phải, là… đúng vậy.”
“Cậu đừng khẩn trương, không sao.” Mặc dù Khúc Mặc Thương rất kinh ngạc vì hắn biết mối quan hệ của hai người, nhưng hắn là thủ