Ở công ty cùng Khúc Thịnh thảo luận chi tiết về công việc lớn nhỏ sau này của Thiên Thịnh, cùng với tiến độ của các dự án quan trọng hiện tại cần đẩy mạnh, Khúc Thịnh đưa cho Khúc Mặc Thương ba xấp tài liệu, cô mở ra xem đều là danh sách.
"Ba xấp này, xấp thứ nhất là lý lịch và thông tin của các lãnh đạo cấp cao hiện tại của công ty, ta đều có ghi chú một ít tính cách, năng lực và chuyên môn của bọn họ. Con muốn giao tiếp với bọn họ, chỉ bằng là con gái của Khúc Thinh ta cũng không đứng được, phải tốn chút tâm tư.” Khúc Thinh nhìn cô, nhàn nhạt nói.
"Xấp thứ hai, danh sách những người phụ trách chính của từng bộ phận, còn có các dự án ở trong tay, con cần quen sớm một chút. Còn lại là một số nhân viên cơ sở rất tốt, trước đó đều là người được tiến cử chọn cho nòng cốt, con cũng nên chú ý, về sau thăng tiến chỉ dựa vào con."
Nhìn mấy xấp tài liệu Khúc Mặc Thương cũng cảm nhận được quan tâm cùng lo lắng của Khúc Thịnh, nhiều đồ như vậy, e rằng không phải tập hợp lại trong chốc lát, đặc biệt là ghi chú của quản lý cao nhất là vô cùng tỉ mỉ, cũng chỉ có thể là ông tự mình làm ra phần này. Trong lòng cảm kích cùng xúc động khôn tả, nhìn Khúc Thịnh đã có vài sợi tóc bạc, Khúc Mặc Thương nghĩ đến rạn nứt khó hàn gắn giữa hai người của đời trước.
Cho nên, mặc dù trọng sinh cô đã biết rất nhiều chuyện, cũng rất hiểu chuyện, có thể lý giải khổ tâm của ông, nhưng cô không làm được loại trạng thái hòa hợp giữa cha và con gái. Giữa hai người có nhiều tôn trọng cùng hiểu biết, lại thiếu rất nhiều thân cận. Thậm chí độc lập đến nỗi hiếm khi trao đổi với bọn họ về mọi thứ trong cuộc sống của mình. Trong lòng vì điều này mà cảm thấy áy náy, Khúc Mặc Thương xem tài liệu, khẽ nói với Khúc Thịnh: "Cảm ơn ba, vất vả ba rồi."
Khúc Thịnh sửng sốt một chút, sau đó có chút mất tự nhiên: "Phần lớn đều là do Lý Lãng sửa sang lại, ta hi vọng sẽ có hữu dụng với con. Còn có, tối nay có về nhà không, hay là vẫn muốn đi tìm Thanh Hàm?” Ông giống như vô tình hỏi, mắt cứ nhìn về nơi khác.
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: “Đương nhiên là về nhà, mẹ nói với con dạo này hai người đều trở về, con nhất định cũng sẽ về, hơn nữa con đã nói với Thanh Hàm đêm nay tới nhà chúng ta làm khách.”
Ánh mắt Khúc Thịnh có chút vui mừng, sau đó có chút không nhịn được: "Sao hai đứa có cảm tình tốt như vậy, không phải chạy tới nhà con bé thì mang con bé trở về, không thể rời chút sao?"
Trong lòng Khúc Mặc Thương nhảy vài cái, thần sắc lại như thường: "Ba, ba biết hoàn cảnh của Thanh Hàm mà, em ấy không hòa thuận với Khổng gia, một mình bên ngoài quanh năm, bạn tốt cũng chỉ có con với Giai Di, hơn nữa dì Hoàng nhắc em ấy mãi, mang em ấy về không phải càng tốt sao a."
Khúc Thịnh gật đầu: "Đúng là mệnh khổ, bất quá con bé rất nỗ lực, cũng không kém hơn con bao nhiêu. Nhiều năm như vậy, cũng không có chút tin tức của mẹ con bé sao?"
Nhắc tới chuyện này biểu tình Khúc Mặc Thương liền hạ xuống: "Con cũng không biết Thanh Hàm có tìm dì Lâm hay không, năm đó chuyện dì Lâm thương lượng với Khổng Ích Tường liền rời bỏ Thanh Hàm, đối với Thanh Hàm là đả kích rất lớn, cho nên con cũng không dám hỏi nhiều, sợ em ấy khổ sở."
Khúc Thịnh cau mày, hơi thở dài: "Tuy bà ấy làm không đúng, nhưng bà ấy cũng khó xử. Nếu lúc trước bà ấy không rời đi, e rằng đứa nhỏ này cũng không thể đi xa như vậy. Trên đời này có cha mẹ nào không đau lòng con mình, cho dù có đôi khi không nói lại thực sự làm tổn thương hài tử."
Lời này đâm đến Khúc Mặc Thương, cô cau mày nói: “Đều nói như vậy, nhưng tại sao vẫn có một người cha như Khổng Ích Tường?”
Khúc Thịnh bị cô chặn đến không thốt nên lời, lập tức trầm mặc, Khúc Mặc Thương cảm thấy giống như cha mình sinh hờn dỗi, sau khi nhớ lại dáng vẻ cùng ngữ khí vừa rồi của mình, cô chợt hiểu ra thiếu chút nữa bật cười: "Nếu cha của Thanh Hàm có một nửa tốt của ba thì em ấy cũng sẽ không giống như bây giờ, quá làm người đau lòng."
Khúc Thịnh ho khan vẫy vẫy tay: "Ba kêu Lý Lãng chuẩn bị văn phòng tạm thời cho con, con xem qua những tư liệu này cùng một số tư liệu khác, chuẩn bị sẵn sàng trước đi."
Khúc Mặc Thương mỉm cười, cầm tài liệu đi ra ngoài. Dọc đường đi, cô đi theo Lý Lãng qua khu văn phòng rồi nhận được rất nhiều ánh nhìn, nhưng Khúc Mặc Thương không quan tâm, khi đến văn phòng, cô nhìn thế giới nhỏ bên trong, trên đó một chậu cây xanh, ánh mắt có chút ấm áp: "Cảm ơn thư ký Lý, cũng nhờ ngài nói với Khúc tổng, tôi rất thích cây xanh."
Lý Lãng nở nụ cười: "Máy pha cà phê ở khu D nơi mới đi qua, toilet nằm ở hành lang rẽ phải, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cứ liên hệ với tôi, WeChat của tôi cũng là số điện thoại này."
"Được, về sau còn phải thường xuyên phiền toái ngài."
"Khách khí."
Khúc Mặc Thương ngồi xuống rót một cốc nước, kiểm tra thời gian, gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm và Tôn Nhã.
Tôn Nhã nhìn lời dặn dò quen thuộc, thở dài, trong lòng có chút ưu thương: "Con gái khi yêu đều chu đáo như vậy sao? Đúng 11h30 nhắc nhở trợ lý này uy tiểu tức phụ ăn cơm, mà mình lại bị uy ăn cẩu lương.” lầm bầm vài tiếng, cô đứng dậy gõ cửa đi vào. Lâm Thanh Hàm đang chuyên tâm vào kế hoạch thực hiện dự án xanh hóa, còn có dự toán đầu tư cùng tình hình huy động vốn. Theo quy định, mọi thủ tục phải được hoàn thiện trước khi thi công, đồng thời phải thực hiện tốt công tác phân tích.
Mặc dù nàng đã hạn chế tối đa thiệt hại trong sự kiện của Tập đoàn Ayer, nhưng nó cũng gây ra một số hạn chế về tài chính, cho nên nếu đánh giá không có sức thuyết phục, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ. Hiện tại người cộng tác là Khúc Thịnh, nàng càng không muốn sinh ra vấn đề này.
“Lâm tổng.”
“Chuyện gì?” Lâm Thanh Hàm không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn báo cáo đánh giá trong tay.
"Đến giờ ăn cơm rồi, ngài muốn ăn gì tôi đi mua." Tôn Nhã thấy nàng ở kia làm việc, cũng khẽ thở dài. Cũng khó trách Khúc tiểu thư lo lắng, Tiểu Lâm tổng quá liều mạng, mới hơn hai mươi tuổi, cảm giác như nhân sinh đã qua