Cô gần đến thì lời đối thoại của hai người kia lọt vào tai cô, Lâm Thanh Hàm đỏ bừng mặt, thấp giọng từ chối: "Không cần đâu dì Trần, đậu que còn tươi như vậy dì có thể bán, con không lấy đâu."
Người phụ nữ thoạt nhìn rất nghiêm túc kia cao giọng nói, bàn tay mũm mĩm nắm lấy đậu que nhét vào trong túi của Lâm Thanh Hàm: "Đều có chút già rồi, chỉ còn dư lại một ít như vậy cũng không bán được bao nhiêu tiền, con cầm đi."
Nói xong, bà nhìn Lâm Thanh Hàm thở dài: “Dạo này không thấy mẹ con, có phải bệnh cũ lại tái phát không?”
Lâm Thanh Hàm dừng động tác, một lúc sau mới thấp giọng đáp. Đôi mắt của người phụ nữ tràn đầy thương xót, thở dài, “Cầm đi, cả ngày ăn lá cải trắng đã hỏng cũng không tốt, sinh bệnh thì phải bồi bổ. Tuy đậu que này không phải thứ gì tốt, nhưng sạch sẽ lại tươi, không được từ chối a!"
Lâm Thanh Hàm nắm chặt túi, sau đó hơi cúi xuống: “Cảm ơn dì Trần.”
Hai ngày nay Lâm Mẹ không đi làm, hôm trở về bệnh suyễn của bà tái phát, nhịn cả đêm. Nghĩ tới ngày đêm tỉnh dậy nghe thấy tiếng thở dốc của mẹ, hiện tại Lâm Thanh Hàm đều lạnh cả tay chân. Nếu không phải nàng tỉnh lại lập tức cho bà uống thuốc thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Khúc Mặc Thương nhìn người vì quẫn bách mà mặt đỏ bừng, trên mặt hồng nhuận lại rút lui sạch sẽ, tay hơi run run, cô không khỏi nhíu mày, mẹ Lâm Thanh Hàm sinh bệnh sao?
Khi đưa Lâm Thanh Hàm về nhà, cô thấy điều kiện ở nơi họ sống quá tệ, cơm trưa của Lâm Thanh Hàm đều không nhìn thấy thức ăn, ngày thường mặc quần áo rất cũ kỹ. Cô cũng biết cuộc sống của Lâm Thanh Hàm rất khó khăn nhưng không nghĩ tới lại khó khăn đến như vậy. Nhìn cái túi trong tay Lâm Thanh Hàm, trái tim Khúc Mặc Thương hơi se lại, nếu đoán không sai, Lâm Thanh Hàm ở đây để nhặt chút rau củ đã bị người bán bỏ đi.
Cô không thể tưởng tượng được một người nhút nhát cùng hướng nội như vậy, vì sinh tồn mà vứt bỏ tôn nghiêm của hài tử ở độ tuổi này quan tâm nhất.
Chuyện này ngoài sức tưởng tưởng đối với người không lo cơm ăn áo mặc từ nhỏ như Khúc Mặc Thương. Nhưng cô cũng nghĩ đến, một người mẹ đơn thân nuôi con gái ở chốn phồn hoa đô hội này để kiếm sống, lại còn mang trong mình bệnh tật cũng đủ phá hủy bọn họ.
Trong hoàn cảnh này, cho dù là người xa lạ, nhìn thấy một hài tử mười bốn tuổi chịu đựng những chuyện này thì Khúc Mặc Thương cũng sẽ cảm thấy chua xót, huống chi người này chính là Lâm Thanh Hàm a!
Cô ở phía sau không nói gì, nhưng lông mày khẽ nhíu lại rồi lẳng lặng đẩy xe đi.
Lâm Thanh Hàm đang xách đồ ăn, vẻ mặt vẫn rất âm trầm, nàng đang nghĩ tới lời nói của dì Trần, lúc sinh bệnh cần phải bồi bổ, nhưng... nàng sờ sờ túi, trong đó có số tiền dành dụm cả tuần nay, lấy ra đếm kỹ thì chỉ có hơn hai mươi tệ.
Nàng nhớ lại lời dặn của bác sĩ lúc trước, cần bổ sung thêm protein và sữa cho mẹ, thịt nạc cũng phải ăn một ít. Nàng siết chặt tiền, cẩn thận cất vào túi. Nàng định mua một ít thịt, nhưng thịt không được quá nhiều mỡ, cho nên tốt nhất là mua thịt nạc.
Nàng cúi đầu đang tính toán xem mình có thể mua nhiều ít, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thanh thúy vang lên, trước mắt nàng xuất hiện một bánh xe đạp, chân đi giày trắng chống trên mặt đất. Lâm Thanh Hàm sửng sốt, ngẩng đầu lên, thanh âm quen thuộc liền truyền đến: “Thật trùng hợp.”
Là Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm sửng sốt, sau đó có chút hoảng hốt giấu túi ra sau lưng.
“Tới mua đồ ăn sao?” Khúc Mặc Thương chỉ nhìn lướt qua đồ trong tay nàng, sau đó nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ… Ừm.” Lâm Thanh Hàm gật đầu, nhưng mặt không tự chủ được đỏ lên, mắt không dám nhìn Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương nhu hòa nhìn nàng, quả nhiên vẫn là hài tử, nói dối một chút cũng quẫn bách như vậy.
Khúc Mặc Thương nhìn mặt nàng đỏ đến lợi hại liền săn sóc đổi đề tài, nâng bánh quy vừa mua lên: "Phố này có cửa hàng bán điểm tâm, bánh quy ở nơi đó thật sự rất ngon, tôi đi mua một ít. Không nghĩ tới vừa lúc gặp được cậu.”
Lâm Thanh Hàm chuyển lực chú ý đến thứ trong tay cô, vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, lần này nàng buộc tóc mái dài lại dày lên, để lộ đôi mắt cùng cái trán trắng nõn.
Cho nên Khúc Mặc Thương mới có thể lần đầu tiên nhìn rõ bộ dáng của nàng, cũng xua tan mọi nghi ngờ của Khúc Mặc Thương. Nàng đúng là Lâm Thanh Hàm, cho dù lúc này còn rất nhỏ, thoạt nhìn rụt rè cùng mềm yếu, không cường thế sắc bén như tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thái. Nhưng ngũ quan trên khuôn mặt, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt hoàn toàn giống nhau.
Thấy nàng đang nghiêm túc nhìn vào túi của mình, lại nghĩ đến bộ dạng trưởng thành của Lâm Thanh Hàm khi gặp lần đó, trong lòng Khúc Mặc Thương cảm thấy có một loại cảm giác không rõ, nguyên lai Lâm Thanh Hàm lúc nhỏ đáng yêu như vậy sao?
Lúc trước còn hoài nghi, nhưng hiện tại đã xác định, tâm tình của Khúc Mặc Thương lại thay đổi, rốt cuộc nhìn Lâm Thanh Hàm lúc này có cảm giác rất huyền diệu. Nhưng nghĩ đến những thay đổi của Lâm Thanh Hàm sau này, Khúc Mặc Thương càng cảm thấy đau lòng cho cô gái nhỏ mềm yếu này.
Cô suy nghĩ một chút, lại tiếp tục hỏi nàng: “Cậu còn mua gì nữa không?”
Lâm Thanh Hàm gật đầu, do dự xong liền nói: “Tôi muốn mua một ít thịt nạc.”
“Quả thực phải mua một ít thịt, cậu quá gầy a.” Khúc Mặc Thương nhìn nàng từ trên xuống dưới, Lâm Thanh Hàm lại đỏ mặt.
Nói xong, Khúc Mặc Thương mở túi trên tay, lấy khăn ướt lau tay.
Lâm Thanh Hàm nhìn có chút không hiểu, dùng đôi mắt to ướŧ áŧ nhìn cô chằm chằm, có chút tò mò.
Mở túi ra, mùi sữa nồng nặc tràn ra. Đã gần mười hai giờ, buổi sáng Lâm Thanh Hàm mới chỉ uống một bát cháo, tức khắc bị mùi hương này câu, trong bụng có động tĩnh. Nàng chưa kịp ngăn chặn cái bụng không nghe lời, khẽ phát ra thanh âm "ọt ọt". Ửng đỏ trên mặt lập tức biến thành màu quả táo, hoảng loạn muốn mở miệng, nhưng vừa mở miệng thì mùi thơm nồng đã bay tới trước mặt, sau đó bánh mì xốp mềm có chút nóng đã bị nhét vào miệng nàng.
Nàng đỏ mặt trừng lớn mắt nhìn Khúc Mặc Thương, vì miệng đang bị nhét miếng bánh mì nướng nên má hơi phồng lên, biểu tình kinh ngạc này làm nàng giống như chú chuột hamster nhỏ đáng yêu, Khúc Mặc Thương nhịn không được phụt cười thành tiếng.
Chỉ là cười xong liền cảm thấy chính mình có chút thất thố, cho nên ho khan nén lại nụ cười nhìn Lâm Thanh Hàm: “Ngốc, nếm thử xem, hương vị thế nào?”
Lâm Thanh Hàm thấy qua Khúc Mặc Thương cười, nhưng đều là cười nhạt, chưa từng thấy qua trực tiếp cười thành tiếng như vậy, hơn nữa giờ khắc này Khúc Mặc Thương xõa tóc, cười như vậy thật sự rất đẹp, làm cho Lâm Thanh Hàm càng nhìn càng ngây người.
Khúc Mặc Thương xé bánh có chút lớn, bị cô nhắc nhở như vậy Lâm Thành Hàm vội cuốn bánh mì vào miệng, cắn một ngụm. Bánh mì nướng vừa ra lò, bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm xốp, đặc biệt phần giòn bên ngoài, khi cắn vào xốp giòn rất ngon, ruột mềm bên trong vẫn còn nóng, ăn ngon vô cùng.
Lâm Thanh Hàm chưa từng ăn loại bánh mì này, hai mắt hơi mở to,