A May một chút cũng không đổi, vẫn như bà cụ non, thích hỏi hắn rất nhiều vấn đề khó trả lời.
Lúc Hàn Trạc Thần tâm tình tốt, bọn họ nói chuyện thế này:
“Chúng ta sinh con được không?”
“Không, mình em đủ phiền!”
“Anh chừng nào thì cưới em?”
“Chúng ta thương lượng chuyện sinh con đi, anh cảm thấy đề nghị này được lắm.”
“......”
“Anh có biết khi nào thì sinh nhật em không?”
“Khi nào?” Hắn đang đọc báo, thuận miệng hỏi.
“Ngày này tháng sau!”
“À!”
Cô giật lấy tờ báo, bắt hắn nhìn thẳng vào mình, “Anh muốn tặng em cái gì?”
“Em muốn gì? Nói đi!”
“Em nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, anh có thể tặng hay không?”
“À!”
“À!” là ý gì?”
“À!” Hắn tiếp tục đọc báo, có một tin rất thú vị, mười bốn đại biểu dự họp ...
“......”
“Anh có biết tên em là gì không?”
“A May.”
“Em nói tên thật!”
“Em không phải tên là A May sao?”
“......”
“Anh có biết em làm gì không?”
“Em không phải suốt ngày không có gì làm sao?”
“......”
“Anh có biết em thích nhất cái gì không?”
“Đàn dương cầm!”
“......”
Thấy cô bất mãn trừng mắt, hắn vô tội hỏi: “Anh lại đáp sai sao???”
“Là anh!”
“......”
Lúc tâm trạng hắn không tốt, bọn họ nói chuyện thế này:
Chạng vạng, hắn mệt mỏi trở về nhà.
“Cuối cùng anh cũng về, em chờ anh lâu lắm rồi!”
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, đeo chiếc tạp dề hồng nhạt chạy đến, trên người còn vương mùi đồ ăn, mười ngón tay còn dính mỡ.
“Ừm!” Hắn đưa tay ném mớ quần áo đầy máu lên sofa, sức cùng lực kiệt ngồi xuống đất, tùy tay kéo chiếc gối đặt ở sau lưng, vừa vặn chặn lên miệng vết thương. Chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra, bộ sofa trắng mới mua này có lẽ ngày mai ném đi được rồi.
A May nhìn hắn trong chốc lát, nụ cười trở nên cứng ngắc: "Khi nào thì anh đưa em đến cửa hàng đá quý?"
"Tôi không rảnh." Hắn nhíu mày.
"Anh!" Mắt cô đẫm nước nhìn hắn, "Rốt cuộc anh có định cưới em hay không?"
"Không phải nói với cô tôi không rảnh hay sao!"
"Anh có biết hôm nay là sinh nhật em hay không? Lần trước anh hứa ..."
Hàn Trạc Thần đưa cho cô mấy tờ chi phiếu: "Theo chị dâu đi dạo phố, muốn mua gì thì mua, mẹ kiếp, đừng làm phiền tôi!"
......
Cô khóc, ngồi xuống khóc mãi, vẫn không thấy hắn để ý đến mình, liền ngồi vào bên cạnh hắn, lay lay: "Anh đừng tức giận, em không cần nhẫn ... Anh đi với em mua chiếc bánh sinh nhật là được ..."
"Đừng lằng nhằng được không! Làm ơn để cho tôi yên tĩnh một lúc!"
"Vậy ... Em đi nấu cơm, anh nhất định đói bụng ..."
"Cút!"
Vẻ mặt cô tội nghiệp nhìn hắn, nước mắt lăn dài.
"Bảo cô cút có nghe hay không?! Tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Cô lui về, cởi tạp dề, cầm những thứ của mình. Đi tới cửa, cô quay đầu nhìn hắn một lần, hy vọng hắn ngăn lại. Nhưng là, hắn một tiếng cũng không nói.
Cô đi rồi, cả phòng chỉ còn lại mình hắn. Hắn che mặt mình, để nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra. ...
Cô không biết, hắn đến cửa hàng đá quý, chọn một cho cô một chiếc nhẫn đẹp nhất. Vừa ra ngoài, hắn nhận được điện thoại của dượng: "Mẹ con không qua được, bà ấy muốn gặp con lần cuối cùng ..."
"Ba nói gì?" Chiếc nhẫn trong tay hắn rơi trên mặt đất, tiếng kim cương va chạm, thanh thúy như tiếng đàn, "Ba không phải nói mẹ viêm ruột thừa cấp tính, nằm viện vài ngày sẽ không việc gì sao?"
"Là ung thư gan giai đoạn cuối, bác sỹ nói bà ấy có thể sống nửa năm, nhưng ... một tuần trước có chuyển biến xấu ..."
"Con lập tức đến!"
"Con nhanh lên, bác sĩ nói cùng lắm bà ấy chỉ chống cực được ba mươi phút nữa ...."
Hắn giống như điên rồi phóng xe đến bệnh viện, lúc chạy đến ngã tư đường, một chiếc xe tải lao đến.
Hắn bỏ lại chiếc xe đã tan tành, tiếp tục chạy thì mười mấy tên cầm dao tiến đến ...
Đó là một mùa đông, một mùa đông lạnh nhất trong trí nhớ của hắn. Miệng vết thương sau lưng bị gió thổi qua, máu đông lại như đóng băng, đau đến tê dại, đến mất đi tri giác.
Hắn không biết mệt mỏi chạy về phía trước, không phải bởi đằng sau có người cầm dao đuổi giết , mà là hắn muốn nhìn thấy người hắn yêu nhất, kính trọng nhất. Bà ở bệnh viện đợi hắn, gặp mặt lần cuối cùng ...
Chờ đến khi hắn thoát khỏi bọn người đó, đoạt một chiếc xe máy chạy đến bệnh viện, hai mắt bà đã nhắm lại.
Dượng hỏi hắn: "Con vì sao bây giờ mới đến?"
Hàn Trạc Thần điên cuồng hét lên: "Con bị người đuổi giết, mẹ có biết hay không!!!"
"Bà ấy đợi ba giờ liền, vừa mới đi ... Bà ấy luôn luôn chờ con!"
......
“Mẹ! Con sai rồi!”
Hắn quỳ gối trước giường, ghé vào thi thể đã lạnh như băng, hơi ấm trong trí nhớ giờ không còn nữa ...
"Mẹ! Con xin lỗi! Con không thể chăm sóc mẹ, con không nghe lời mẹ làm người tốt, con không được như mẹ kì vọng, làm một cảnh sát ..."
Dượng vỗ vai hắn, rưng rưng nói: "Ba đã đem tất cả nói cho mẹ, bà ấy vẫn nhìn cửa, bà ấy nói ... bà ấy xin lỗi con, là bà ấy hại con ..."
"Mẹ!" Hàn Trạc Thần xốc lên tấm chăn màu trắng, cố gắng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, "Mẹ đi rồi, con làm tất cả còn có ý nghĩa gì ..."
*******************************************************************
Từ khi hắn đuổi A May đi, cô cũng không quay trở lại.
Hàn Trạc Thần quay về cuộc sống cũ, làm những việc không muốn làm, trải qua nhưng ngày không muốn trải qua.
Ngẫu nhiên, hắn nhớ tới A May, sẽ cảm thấy thế giới thật buồn cười. Cô ấy sẽ không biết được: Cả đời này hắn cũng không quên ngày sinh nhật cô, bởi vì ngày sinh nhật cô hàng năm, đều là ngày giỗ mẹ hắn ...
Một tháng sau, hắn cùng đại ca, còn có cô vợ mới keo sơn của đại ca, một buổi tối tìm đến An Dĩ Phong uống rượu hàn huyên.
"Sao vậy?" Hắn hỏi An Dĩ Phong.
An Dĩ Phong bưng chén rượu một hơi uống cạn, "Em chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy. Sáng sớm em tìm cô ta thổ lộ, thề non hẹn biển cả một buổi sáng, chân tình thật ý đến chính mình cũng phải cảm động, cô ấy một câu cũng không nói, lại liên lạc với tổng bộ, "Tôi gặp một tên tâm thần phân liệt nghiêm trọng, xin lập tức phái người đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra để tránh làm hại người khác! Địa điểm ở ..."
Hàn Trạc Thần nói: "Cậu xem đủ chưa, cô ta chỉ muốn tống cậu vào trại giam cho rồi."
"Em không tin! Em có thể làm rung chuyển ý chí sắt đá của cô ấy."
Hắn giơ chân đạp An Dĩ Phong một cước: "Mẹ kiếp, cậu giống một thằng đàn ông được không? Dây dưa cùng nữ cảnh sát làm gì? Sớm muộn cũng tự dẫn xác vào tù."
An Dĩ Phong cầm chén rượu, lại đặt xuống, lớn tiếng nói: "An Dĩ Phong em nếu không chinh phục được cô ấy, em phải đi thi vào học viện cảnh sát, cả đời này em phải đuổi theo cô ấy!"
"Tốt!" Hàn Trạc Thần vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Tôi cũng muốn thi vào học viện cảnh sát, chúng ta cùng đăng kí. Mẹ kiếp, chờ tôi làm cảnh sát, tôi mỗi ngày ..."
"Hai đứa tỉnh lại đi." Đại ca vẫn tình chàng ý thiếp với chị dâu bên kia rốt cuộc phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, mở miệng xen vào: "Các cậu muốn đi làm cảnh sát, xã hội này sẽ loạn thành cái gì?"
"Chúng em thì làm sao?" Hàn Trạc Thần nói: "Nếu chúng em đều làm cảnh sát, trại giam nhất định cần phải xây dựng thêm!"
"Có hùng tâm, có khát vọng! Để kiếp sau thực hiện đi ..."
Đại ca nói xong, nhìn về phía An Dĩ Phong: "Phong, cậu sớm cắt đứt với cô cảnh sát kia đi, dây dưa cùng cô ta đối với cậu không có lợi."
"Đại ca, em có chừng mực!"
"Cậu có chừng mực?" Hàn Trạc Thần ôm lấy vai An Dĩ Phong, nói lời thấm thía: "Thời buổi bây giờ, học cái gì không học lại đòi học nói chuyện yêu đương ... Muốn học cũng nên học theo tấm gương sáng như tôi đây, sáng nay có rượu sáng nay say, đừng để hoa khô khó bẻ cành ..."
Hắn làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt giết người của đại ca, vẫy tay với nhân viên phục vụ, "Tìm hai cô gái ... thân hình đẹp một chút ..."
Không quá ba phút sau, có hai cô gái dáng người yểu điệu ngồi vào giữa bọn họ.
Hắn vừa ôm cô gái bên cạnh, đang dùng mắt đánh giá ba vòng, bỗng cảm thấy một trận khí lạnh ập xuống, giương mắt chỉ thấy An Dĩ Phong ẩn ẩn ý cười.
Hắn cứng ngắc quay đầu, A May đứng ở cửa, mặc chiếc váy màu lam nhạt dài, bó sát dáng người, thoạt nhìn gầy đi rất nhiều.
Cô nhìn người cô gái trong tay hắn, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, nhường chỗ dùm, đây là vị trí của tôi."
Hàn Trạc Thần chậm rãi buông cánh tay đang khoác lên người cô gái kia, cô ta lập tức đứng lên, trước khi đi còn hôn mặt hắn, cười cười nói: "Khi nào rảnh liên lạc!"
“Không cần, cám ơn!”
Hắn nói xong, An Dĩ Phong không để mặt mũi cho hắn lăn lộn cười, hắn nhìn chỉ muốn lấy bình rượu đập cho tan nát.
Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, lúc nhả khói làm A May kinh ngạc.
"Anh bất đầu hút thuốc từ lúc nào?"
Cô không biết hắn đã hút từ lâu, lần trước cai nghiện, thuận tiện cai luôn thuốc.
Bây giờ một lần nữa hút lại, cảm giác tốt lắm, hít vào nhả ra, cũng làm cho lòng tê dại đi ít nhiều.
Nhất là lúc đêm khuya mất ngủ, một điếu lại một điều, có thể giải thoát được những bực bội trong lòng mà nhắc nhở bản thân: Ta vẫn là Hàn Trạc Thần trước kia, ta không hề thay đổi...
"Tại sao lại trở về?" Hàn Trạc Thần dựa vào sofa, nghiêng người nhìn cô: "Người không ra gì như anh có gì đáng giá để em lưu luyến?"
"Bởi vì cho đến bây giờ anh cũng chưa nói là không cưới em ..." Cô lẳng lặng đứng đối diện hắn, chưa bao
giờ ánh mắt trong sáng đến vậy: "Em biết chuyện này em đã hỏi vô số lần, thực ra em mỗi lần đều muốn nghe câu trả lời là: Anh sẽ không cưới em, anh đối với em chỉ là chơi đùa, em đừng quá ngây thơ!"
"Tại sao em không nói sớm một chút? Anh sẽ không cưới em ..."
"Em biết anh sẽ! Việc anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm, mặc dù anh không yêu em đi chăng nữa. Anh là người đàn ông tốt, nghĩa khí, trọng tình cảm, dám làm dám chịu, có nguyên tắc. Một người đàn ông như anh đáng để một cô gái đánh đổi cả sinh mạng để yêu."
"Mẹ kiếp, anh chỉ là một tên lòng lang dạ sói!"
"Anh không phải! Anh đối với em vẫn có tình cảm, anh không quản lý tự do của em, em muốn đến sẽ đến, muốn đi thì đi, bên cạnh anh luôn có vị trí dành lại cho em, bất luận em đi bao lâu ... Anh luôn mắng em, không phải anh ghét em, chỉ là anh muốn em rời đi ... Anh không muốn em lãng phí thời gian, anh hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của mình. Đúng hay không?"
"Sau khi bỏ đi em chuyển gene? Lần đầu tiên hỏi ra một vấn đề có chiều sâu như vậy!"
"Thần, em nguyện ý vì anh thay đổi, anh muốn gì em đều làm được, chỉ cần anh đừng đuổi em, để cho em bên cạnh anh, được không?"
Nước trong mắt A May bắt đầu ngưng tụ. Mỗi lần hắn nhìn thấy nước mắt cô liền đau đầu không chịu nổi.
"Đừng khóc, đừng có khóc!" Hắn đứng lên, ôm lấy bả vai gầy yêu của cô, dỗ dành: "Cô gái xinh đẹp thế kia đều bị em đuổi đi rồi, anh còn không khóc, em khóc cái gì a!"
A May vừa khóc lại bật cười, ôm thắt lưng hắn chu miệng nói: "Cô ta mới không xinh đẹp, làm sao sánh được với em!"
Hắn nhìn kĩ mặt cô, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn của phụ nữ phương đông, đối mắt to ngân ngấn nước, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi cao đầy đặn mượt mà. Hắn nhịn không được hôn một chút, cười ôm cô ra khỏi phòng, "Em xinh đẹp, phụ nữ trên thế giới này em là xinh đẹp nhất!"
Cô cười thật hạnh phúc!
A May là cô gái tốt, cô đáng giá có được hạnh phúc mình theo đuổi!
Hàn Trạc Thần không chỉ muốn cưới cô, hắn còn thử đi yêu cô.
Đáng tiếc, không yêu chính là không yêu, chẳng có cách nào thay đổi!
Cô, vĩnh viễn sẽ không làm cho hắn dẫu có đau đến tê tâm liệt phế mà muốn ngừng lại không ngừng được ....
**********************************************************************
Có những người cho rằng sẽ rời đi, nhưng người đó rồi lại trở về.
Cũng có những người cho rằng cả đời sẽ ở lại, nhưng cuối cùng sẽ ra đi.
A May rời hắn đi ngày đó, mặt trời sáng ngời ấm áp.
Hắn nhận được một cuộc điện thoại, là chú Cửu của Khi Dã gọi tới: "Hàn Trạc Thần, cậu giao An Dĩ Phong ra đây, bằng không đừng trách tôi trở mặt."
Giọng nói chú Cửu chắc nịch, cường ngạnh, hắn vừa nghe liền biết An Dĩ Phong nhất định gây ra tai họa gì rồi.
"Chú Cửu, chuyện gì làm chú tức giận như vậy? Xin chú bớt giận, cháu giúp chú dạy dỗ cậu ta là được."
"Hắn giết con trai tôi! Ba giờ chiều hôm này, cậu dẫn hắn đến gặp tôi!"
Hắn sửng sốt, phục hồi lại tinh thần điện thoại đã cắt máy.
Khi Dã trong giang hồ là một bang phái rất lớn, thế lực so với bọn họ cũng tương đương. Nhưng Cửu thúc lăn lộn trong giới hơn bốn mươi năm, đối với bọn họ là tiền bối, nên nhiều phương diện, bọn họ so với Khi Dã còn thua kém rất nhiều.
Cho tới bây giờ, hai bên nước giếng không phạm nước sông, có khi đụng mặt, hắn cũng tôn trọng gọi ông ta một tiếc chú Cửu.
An Dĩ Phong dám giết con ông ta, thật sự là chán sống!!!
Lúc Hàn Trạc Thần nhìn thấy An Dĩ Phong chỉ hận không thể đánh cho cậu ta một trận để trút giận trong lòng.
Nhưng đánh rồi thì sao? Con của chú Cửu không thể sống lại, mọi chuyện cũng không thể giải quyết.
"An Dĩ Phong, cậu không muốn sống trực tiếp nhảy từ ban công xuống, đừng có đi kiếm chuyện như vậy được không hả?"
"Em biết em sai tôi, Thần ca, chuyện này em sẽ tự mình giải quyết!"
"Cậu có thể giải quyết thế nào? Ông ta muốn cái mạng của cậu!"
Đã lăn lộn hơn ba năm, An Dĩ Phong vẫn đi theo hắn, cho tới bây giờ hắn không xem An Dĩ Phong như thuộc hạ mà coi là anh em. Hắn đương nhiên không để An Dĩ Phong đi chịu chết, nhưng chuyện này thực sự nghiêm trọng. Hắn cũng không dám chắc mình có thể lo nổi.
"Phong, tôi nghe nói là vì nữ cảnh sát kia, phải không?"
"Đúng!"
"Cô ta đã bỏ bùa gì cậu! Cô ta là cảnh sát, có thể nói chuyện yêu đương với cậu sao? Cô ta chỉ lợi dụng cậu ..."
An Dĩ Phong không nói gì, trong mắt hắn tất cả đều là không oán không hối!
Hàn Trạc Thần châm điều thuốc, ngồi trên bàn hít một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: "Tôi đã sớm nói với cậu, đừng có dính vào tình yêu. Một khi động lòng, chẳng khác nào bước một chân vào quỷ môn quan. Chúng ta đã đến con đường này, hôm nay ở bên ngoài phong lưu, ngày mai cũng có thể nằm trong quan tài! Tình yêu ... chúng ta mang không nổi!"
"Em cũng biết! Thần ca, anh thử qua thì biết, thứ tình cảm này, không giống như ma túy, cai không được ..."
"Tôi chưa thử qua tình yêu, nhưng tôi thử qua thuốc giảm đau ... Cai được!" Hắn dừng một chút, lại châm một điếu, "Quá trình thực sống không bằng chết, nhưng trải qua thì tốt rồi ..."
"Thần ca!" An Dĩ Phong quỳ trước mặt hắn, cả đời chỉ quỳ đúng một lúc này đây: "Em chỉ muốn xin anh ... Việc này đừng nhúng tay, em không muốn liên lụy đến anh!"
"Xem tôi là anh em thì đừng nói những lời này!"
**********************************************************
Hàn Trạc Thần rất ít khi làm phiền đại ca, lần này vì An Dĩ Phong mà đến gõ cửa, hắn nói: "Đại ca, em muốn mang người đến nói chuyện với Chú Cửu."
"Thần, chết là con chú Cửu, cậu nói cái gì cũng không được!"
"Nếu người hôm nay chú Cửu muốn là em, anh có thể hay không giao ra?"
Hắn lắc đầu.
“Cho nên em cũng sẽ không......”
"Cho dù cậu mang tất cả mọi người đi, cho dù cậu may mắn chống được Khi Dã, vậy thì đã sao? Mạng An Dĩ Phong là mạng, vậy mạng những người anh em này không phải là mạng sao?"
"Em biết nên làm thế nào."
Hắn ra đến cửa, đại ca liền gọi lại: "Cậu muốn mang theo bao nhiêu người tùy ý. Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần cậu còn sống trở về!"
“Đại ca......”
Hàn Trạc Thần xoay người, nhìn đại ca.
Từ khi đại ca có vợ, có gia đình, hắn thay đổi. Hắn ghét xã hội đen chém chém giết giết, chỉ muốn một cuộc sống ổn định, yên tĩnh. Đã hoàn toàn không còn những quyết tâm khí phách ngày nào. Giờ phút này, nghe hắn nói ra như vậy, Hàn Trạc Thần mới hiểu được, có những thứ vẫn không hề thay đổi, là đại ca vẫn như trước coi hắn như anh em. Đại ca vẫn là người trước kia tự đâm một dao vào ngực, đem hắn cứu về ... Vẫn là người mang theo vài thủ hạ tiến vào vòng vây, mở đường cho hắn ... Vẫn là người chụp lấy bả vai hắn, nói: "Làm anh em, không chỉ có kiếp này, còn có kiếp sau ..."
"Đại ca, em nghe anh, em sẽ không ra tay với bọn họ, em sẽ không làm cho anh em đổ máu ..."
"Cậu vẫn không biết quy tắc của trò chơi này sao!" Đại ca mệt mỏi khoát tay: "Đi đi! Nhất định phải còn sống trở về!"