Vài ngày sau, An Dĩ Phong phát hiện thì ra mình lại là người nhàn rỗi như vậy, không có việc gì, suốt ngày lang thang trên đường, chỉ mong một lần không hẹn mà gặp.
Thậm chí hắn còn suy nghĩ rất nhiều cách thể hiện khi gặp lại.
“Hi! Đã lâu không thấy!”
Hoặc là, “Mấy ngày nay em đi đâu vậy? Còn tưởng là em chạy theo anh nào rồi!”
Hoặc nữa là, “Là bạn trai em, em phải cho anh cách liên lạc chứ!”
...
Một đêm muộn mấy ngày sau, lúc An Dĩ Phong đem theo vài phần men say đi ra khỏi hộp đêm, bọn họ thật sự gặp lại, nhưng những câu nói hắn chuẩn bị đều không thể dùng được.
Bởi vì, Tư Đồ Thuần đi cùng vài vị cảnh sát, trên người cô mặc cảnh phục, trong đêm tối mà thật chói mắt.
Gió đêm, lạnh đến tận xương tủy, dần dần dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.
An Dĩ Phong im lặng đi qua, cố tránh đôi mắt đầy ý cười của cô, cho đến khi hắn nghe được một tên cảnh sát nói: “Hắn chính là An Dĩ Phong ...” Hắn liền không nhịn được, quay đầu lại. Trong bộ cảnh phục nghiêm trang kia, cô không còn mảnh khảnh yếu ớt, ngược lại là phong tư bức người.
Ngọn đèn trong hộp đêm chiếu vào khuôn mặt cô, thuần khiết không tỳ vết, miệng cô bất giác nở nụ cười châm chọc mà chua xót, “Chuyện này buồn cười lắm!”
Đúng vậy, thực con mẹ nó buồn cười!
Sau đó, rất nhiều lần bọn họ gặp mặt, Tư Đồ Thuần luôn từ xa tránh né, An Dĩ Phong cũng làm như không phát hiện, tiếp tục đường mình mình đi.
Nếu nói cả hai từ đầu đều không có cảm giác là nói dối ... Nhưng bọn họ đều biết, cảnh sát cùng tội phạm là hai con đường, là hai thế giới!
Nhưng đến một ngày, An Dĩ Phong cùng mấy tên tay chân đang thong dong trên đường, bỗng nhìn thấy Tư Đồ Thuần đuổi theo một tên cướp giật. Hắn nhất thời tò mò đứng lại xem. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một phụ nữ đánh người đẹp như vậy, mái tóc xoăn dài bay trong gió, phả vào trong không khí một luồng hương ngọt ngào.
Không lâu sau, cô khống chế được tên kia, nhặt chiếc mũ cảnh phục đội lên đầu, mang người đi, nhưng trước mắt hắn, bóng dáng cô mạnh mẽ dứt khoát khi nãy vẫn còn tồn tại.
A Tô đứng bên cạnh híp mắt nói: “Ây gu! Nữ cảnh sát kia vừa mới được điều về khu này, đá chân đẹp như vậy, cơ thể lại cũng mềm dẻo như vậy, ở trên giường thì ...”
Một tên thủ hạ khác tên A Triệu phất tay cho A Tô một đập, “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, người ta là cảnh sát, không muốn sống hả!”
Trong lúc thất thần An Dĩ Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cảnh sát thì sao? Để tôi thử xem cảnh sát có phải là phụ nữ hay không!”
Hai tên thủ hạ đều sửng sốt, lại gần nhìn kĩ hắn: “Phong ca, anh không phải là nói thật đi?”
“Thật!” Hắn cười tà: “Tôi phải thử xem thịt thiên nga có cái mùi vị gì!”
A Tô lắc đầu, “Phong ca, anh hôm nay uống bao nhiêu rượu a?”
Rượu chưa uống, lòng người đã say ...
An Dĩ Phong lặng lẽ nhìn lòng bàn tay mình, lòng bàn tay ấy như còn nhớ rõ hơi ấm nhẹ nhàng của cô.
Kết quả thế nào có gì quan trọng? Hắn thầm nghĩ cứ thử một lần, xem yêu một người là cảm giác thế nào?
***
An Dĩ Phong vốn nghĩ theo đuổi một cô gái rất dễ dàng, chỉ cần lãng mạn cùng thề non hẹn biển thì không ai có thể kháng cự, nhưng không nghĩ tới quá trình theo đuổi Tư Đồ Thuần lại thảm đến mức ấy.
Ngày đầu tiên, hắn ôm một bó hoa hồng lớn đứng dưới nhà cô đợi rất nhiều giờ. Khi cô mặc cảnh phục trang nghiêm đi vào, hắn đè nén cảm giác muốn chạy trốn theo bản năng, lấy dũng khí bước tới.
Cô lạnh lùng nhìn hắn, nghiêng người bước qua.
“Anh yêu em!”
Cô dừng lại, đứng tại chỗ, đưa lưng về phía hắn. Một lúc lâu, cô mới bình thản nói: “Chúng ta không phải là những người cùng một thế giới.”
“Chỉ cần cùng với em, anh tình nguyện trả giá!”
Vai cô khẽ run lên, không hề luyến tiếc bước đi.
Ngày hôm sau, An Dĩ Phong bừng bừng khí thế ôm theo dã tâm, sáng sớm đi tìm Tư Đồ Thuần thổ lộ. Hắn kéo cô đến một ngõ nhỏ bên đường, thề non hẹn biển cả một buổi sáng, chân tình đến nỗi làm chính mình cũng phải cảm động, lại không ngờ được Tư Đồ Thuần một câu cũng không nói.
An Dĩ Phong nóng nảy, cầm lấy cổ tay cô lớn tiếng hỏi: “Cô nói một câu có được không?”
Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng, nhưng không phải là nói với hắn, mà là nói với tổng bộ: “Tôi gặp một tên thần kinh phân liệt nặng, xin lập tức cho người đến đưa anh ta đi bệnh viện tâm thần xem xét, để tránh việc làm hại người khác! Địa điểm, ở ...”
“Cô!” An Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tư Đồ Thuần vẫn như cũ bình tĩnh. Hắn nhìn cô, ánh sáng chiếu vào bộ cảnh phục màu xanh phát ra một cảm giác nghiêm nghị chính nghĩa. Mà màu đen áo da của hắn, dù ở dưới ánh mặt trời cũng không tìm được một chút ánh sáng lẻ loi.
Đúng, bọn họ không phải là những người cùng một thế giới.
An Dĩ Phong buông tay ra, nói với cô: “Cô nói rất đúng, là tôi điên. Trên đời này có bao nhiêu cô gái, tôi lại đi yêu một nữ cảnh sát.”
Tư Đồ Thuần quay đi, ngay cả một chút cũng không thèm nhìn hắn. Chỉ cần cô có một tia xúc động, dù là ngắn ngủi hắn cũng có thể tin rằng mình không điên, nhưng, cô không hề.
An Dĩ Phong cười, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Ngồi ở trong xe, hắn châm một điếu thuốc. Nếu nói không đau lòng, không tức giận là nói dối. Nhưng cảm giác này cũng không phải là quá mức thống khổ, giống như thất bại, không cam lòng mà thôi.
Hắn khởi động xe, vừa chuyển bánh bỗng nhận ra cửa kính hôm qua còn đầy bụi bặm, giờ ngay cả một chút bẩn cũng không còn. Hắn đưa tay miết cửa kính, trên đó không lưu lại một vết. Là ai rỗi rãi như vậy, lại đi giúp hắn lau kính, hơn nữa lại lau cẩn thận như vậy?
***
Ngày lại qua ngày, nhưng An Dĩ Phong cũng không cảm thấy nhàm chán. Bởi mỗi khi không có việc gì làm, hắn lại đi tìm cách quấy rầy Tư Đồ Thuần. Mặc kệ mỗi lần đều bị người ta phớt lờ, hắn vẫn vui vẻ làm trò. Dù sao mỗi lần nhìn thấy mặt cô, tâm tình của hắn đều bỗng nhiên trở nên rất tốt.
Nhiều khi, nửa đêm, An Dĩ Phong không ngủ được, hắn đứng ở bên cửa sổ nhìn nhà đối diện. Hắn thích nhìn chiếc rèm cửa màu trắng bên kia, đoán xem cô đang làm gì. Có giống nhưng cô gái bình thường, xem phim truyền hình? hay là đang nghiên cứu hồ sơ giết người, trong đó có hay không tác phẩm của hắn?
Có một lần, hắn nhìn thấy Tư Đồ Thuần đứng ở bên cửa sổ ngẩn người, sắc áo ngủ màu vàng nhạt thanh nhã như hoa cúc, mái tóc vừa gội buông trên vai, quyến rũ không nói nên lời.
Hắn cười vẫy tay với cô, cô lại lập tức đóng sập bức rèm lại. Hơn nữa sau đó, mặc dù là ban ngày hay buổi tối, bức rèm ấy không lần nào mở ra một lần nữa. Như vậy đã có thể nói rõ cô có bao nhiêu ghét hắn.
Một buổi tối, An Dĩ Phong xem xong trận bóng, nhìn đồng hồ, lại nhìn sang lầu đối diện. Đã chín giờ hơn, phòng của cô vẫn chưa sáng đèn. Hắn đi đến bên cửa sổ nhìn xung quanh, không ngờ nhìn thấy một cảnh tượng ngỡ như ảo giác. Hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào trong người, bằng tốc độ nhanh nhất phi xuống lầu.
Khi hắn xuống đến nơi, Tư Đồ Thuần còn đứng bên cạnh xe hắn. Cô cẩn thận hà hơi vào chiếc gương chiếu hậu, sau đó dùng một chiếc khăn màu trắng giúp hắn lau mặt kính. Cô lau rất cẩn thận, như đó là vật gì đó rất quý trọng vậy.
Hắn bỗng nhiên thấy trong ngực nhói đau.
Tư Đồ Thuần như cảm giác được hắn, cả người cứng lại, chậm rãi xoay người.
Cô có chút bối rối nắm chặt chiếc khăn trong tay, nói: “Gương chiếu hậu của anh bẩn như vậy, không thể quan sát tốt, dễ dàng xảy ra tai nạn giao thông.”
“Em cũng yêu anh, đúng không?”
Cô cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ...”
“Đừng nói với anh chúng ta không phải cùng một thế giới!” An Dĩ Phong chán nản ngắt lời cô: “Anh chỉ muốn biết, em rốt cuộc có tình cảm với anh hay không?”
Cô đi qua hắn, lúc thoáng qua rốt cuộc mở miệng: “Tôi là cảnh sát, sớm muộn gì có một ngày tôi cũng đưa anh vào tù.”
Hắn giữ lấy tay cô, gắt gao xiết lấy những ngón tay mềm mại, “Anh không cần biết.”
“Anh nên cẩn thận!” Cô ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn hắn, “Đừng làm cho tôi nhìn thấy, tôi rất rất ghét những người như anh.”
An Dĩ Phong bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến vô cùng xấu xa, “Bởi vì anh đẹp trai?”
Tư Đồ Thuần cũng không trả lời. Cô cúi đầu nhìn những ngón tay kiên định của hắn, lòng bắt đầu dao động.
Hắn tiến gần đến tai cô, nhỏ giọng nói: “Đừng từ chối vô nghĩa như vậy, em sớm muộn gì cũng là của anh.”
Cô đẩy
An Dĩ Phong ra, bước chân loạn xạ chạy đi. Vào đến thang máy, cô mới rã rời tựa vào góc, thở hổn hển. An Dĩ Phong nói đúng, cô đối với hắn thực sự có tình cảm ...
Kỳ thật, lần đầu tiên cô nhìn thấy An Dĩ Phong không phải ở trên đường hôm ấy, mà là một trung tâm tập thể hình gần đây.
Hôm đó, cô chuẩn bị về căn phòng mới thuê, vừa đi ngang qua một trung tâm thể hình. Vì đặc thù nghề nghiệp mỗi ngày đều phải luyện tập thể năng nên cô định vào xem, ngoài ý muốn nhìn thấy hai người đàn ông đang luyện quyền. Quyền pháp của bọn họ khá cao, có vẻ là tuyển thủ chuyên nghiệp, chiêu thức mạnh mẽ, ra tay không hề cố kị. Chính là một người thiên về tần công, một người thiên về phòng thủ.
Vẻ đẹp của bọn họ cũng bất đồng, một người xem ra có vài phần thâm trầm, ánh mắt sâu thẳm, hai mươi mấy tuổi nhìn lại quá mức thành thục. Một người khác lại trông rất trẻ trung, khóe miệng luôn thường trực nụ cười ngả ngớn, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, khi ra tay luôn chọn ví trí hiểm, thoạt nhìn có thể thấy, là người đàn ông không nên chấp nhất.
Ngoài Tư Đồ Thuần, có rất nhiều cô gái ở xung quanh trộm nhìn, không phải vì bọn họ thể lực tốt, đánh ba giờ cũng chưa nghỉ, nhất định là dân chuyên nghiệp, mà vì bọn họ dáng người to lớn, ngũ quan hài hòa. Thậm chí có người còn nói họ có thân hình thực sự gợi cảm.
Tư Đồ Thuần cũng bị sức dẻo dai cùng sự phản ứng nhạy bén của họ thuyết phục, nghĩ rằng chỉ có những quyền thủ chuyên nghiệp mới có những tố chất như vậy. Cô thế nào cũng không nghĩ đến, hai người đàn ông gần trong gang tấc kia chính là hai cái tên nổi danh nhất trong giới xã hội đen – Hàn Trạc Thần cùng An Dĩ Phong.
Hôm đó, bọn họ đánh xong, An Dĩ Phong thong thả giũ tóc, mồ hôi bắn ra, “Hơi mệt, nghỉ một lúc.” An Dĩ Phong cầm hai chiếc khăn màu trắng, đưa cho Hàn Trạc Thần một chiếc. Hắn ngồi xuống cạnh chiếc áo da Prada nghỉ ngơi. Chiếc khăn trắng vắt trên chiếc cổ màu đồng, thấm những hạt mồ hôi chảy xuôi, làm lộ ra sức hút đàn ông hoang dã, nguyên thủy ở hắn.
Trong lòng Tư Đồ Thuần khẽ run lên, trong lòng thầm nghĩ, nếu Prada có tuyển người mẫu quảng cáo nên chọn An Dĩ Phong, chụp lại một màn này, mặt hàng áo da nhất định sẽ trở thành mốt mới nhất được lưu hành.
“Thần ca, chốc nữa anh đi đâu?”
“Về nhà.” Trên mặt Hàn Trạc Thần hiện lên một tia mệt mỏi cùng miễn cưỡng: “A May gọi điện thoại dặn tôi về nhà ăn cơm.”
“Hay thật.”
“Tôi cũng nghĩ vậy ...” Hàn Trạc Thần xoa trán ngồi cạnh hắn, bộ dáng nhìn như không phải sắp về nhà mà là sắp phải ra chiến trường.
“Em nói là em thấy rất hay. Nếu em gặp được một người con gái tốt, mỗi ngày em sẽ đều về nhà nấu cơm cùng cô ấy.”
“Cậu học cái gì không học, lại học đại ca cái trò trẻ con đó.”
An Dĩ Phong không cho là đúng, cười cười: “Tại sao em không thể gặp được một cô gái làm em muốn lấy về nhà, chăm sóc bảo vệ?”
“Đó là bởi vì mỗi ngày cậu đều chỉ ra vào hộp đêm.”
“Cái gì? Em không ra vào hộp đêm, chẳng lẽ ra vào sở cảnh sát!”
***
Chạng vạng, lúc Tư Đồ Thuần chờ mì chín, kì lạ lại tưởng tượng đến cảnh An Dĩ Phong mặc tạp dề bận rộn trong bếp.
Thật sự rất buồn cười, so với mấy anh chàng khờ khạo trong phim còn buồn cười hơn.
Cô không biết một cô gái như thế nào được hắn cho là một cô gái tốt, nhưng cô tin người được hắn yêu thương nhất định sẽ được hạnh phúc.
Hắn là một người đàn ông rất đặc biệt, lúc luyện quyền thì khí phách hơn người, bất cần đời không thể nói, xem ra đàn ông như vậy, lại tình nguyện về nhà giúp người con gái mình yêu thương nấu cơm. Sự mâu thuẫn này lại làm hắn càng thêm đáng yêu.
Thật tình mà nói, không chỉ thân hình hắn gợi cảm, lúc hơi nheo mắt xem ra còn gợi cảm hơn rất nhiều lần.
Mì cuối cùng cũng pha xong, cô một bên vô thức ăn, một bên hạ quyết tâm, nếu có người đàn ông nào nói với mình: Lấy anh, anh sẽ mỗi ngày về nhà cùng em nấu cơm.
Cô sẽ gật đầu.
Lại tiếp tục ảo tưởng, một người đàn ông khúm núm cầm tay cô nói một câu như vậy, cảnh tượng đó làm cô nhất thời cảm thấy như bị sét đánh.
Xoa xoa cánh tay tê dại, cô lắc mạnh đầu. Xem ra phải có một điều kiện tiên quyết, còn phải là một người đàn ông thật nam tính!
Tiêu chuẩn này có lẽ hơi cao, hạ thấp xuống một chút, có thể bằng một nửa người đàn ông cô gặp hôm nay, cô sẽ chấp nhận.
Đang ru mình trong giấc mơ biến thái của mình, đột nhiên bị An Dĩ Phong chặn lại, cô nghe thấy hắn nói: “Anh mời em ăn cơm!”
Lại nghe thấy hắn nói: “Bởi vì em nhặt được ví, đuổi theo trả lại anh!”
Định thần lại, cô không khỏi có chút thất vọng.
Câu tiếp theo ...
“Bởi vì, anh thích em!”
Cô cảm thấy như mình vừa bị sét đánh, một câu cũng không nói được.
Đối với sự thổ lộ nửa thật nửa giả của hắn, cô cũng không đáp lại, không phải không muốn, mà là không biết phải trả lời như thế nào. Cô muốn nhận lời, lại sợ quá dễ dãi, mốn từ chối, lại sợ hắn buông tha luôn ... Cho nên, cô lựa chọn im lặng.
Mà hắn cố tình cố chấp lại càng đáng yêu, chủ trương tự quyết định thay cho cô.
Tư Đồ Thuần mang theo một chút mừng thầm, một chút mơ màng về nhà, nằm ở trên giường tưởng tượng đến khuôn mặt anh tuấn của An Dĩ Phong, màu đen áo da, cơ thể tráng kiện ... xua đi cũng không được.
Cô đứng dậy soi gương, nhìn thấy đối mắt đen nhuốm màu mệt mỏi, khuôn mặt vì thiếu dinh dưỡng mà tái nhợt.
Hắn không phải là đùa giỡn cô?
Hắn không phải là thật lòng?
Cô vuốt vuốt lại tóc, quyết định bỏ qua vấn đề nhạt nhẽo này.
Nửa đêm, mơ mơ màng màng, cô đột nhiên nhớ ra một việc rất quan trọng. Cô cư nhiên ... đã quên hỏi tên hắn.
Trở mình, tiếp tục ngủ: tên không quan trọng!
Tan tầm ngày hôm sau, chuyện cô làm đầu tiên chính là đi shopping, mua một chiếc váy ngắn gợi cảm màu đen, một bộ trang điểm Channel, thuận tay lấy thêm chai No.5 ... Trước khi trở về đi qua gian hàng Prada, còn dùng thẻ tín dụng mua một chiếc thắt lưng nam.
Về nhà pha mì ăn xong, cô đem các thứ ra nhìn ngắm, tự nói với chính mình: “Tư Đồ Thuần, mày xong rồi, nội tiết tố của mày không bình thường rồi!”
...
Sau vài ngày, cô vẫn vội vàng với thủ tục điều động công tác.
Ngày đầu tiên đến cơ quan, vài đàn anh đưa cô đi làm quen với môi trường mới, cô còn thầm nghĩ rằng có thể hay không gặp được hắn? Nếu thực sự gặp được, cô nên thể hiện như thế nào?
Không nghĩ đến, thiên ý trêu ngươi.
An Dĩ Phong! Ba chữ buồn cười này phá tan mối tình đầu của cô, cô tự giễu cười khổ, thì ra ... cái tên quan trọng đến thế!
Hôm đó, Tư Đồ Thuần ở cục cảnh sát xem hồ sơ trọn một đêm, nhìn từng hồ sơ, từng bức ảnh những người bị hại, nhìn không biết bao nhiêu lần, nhìn cho đến nhiệt tình của mối tình đầu đóng băng, nhìn cho đến nội tiết tố bình thường trở lại.
Nhìn đến khi cô chắc chắn tin tưởng: An Dĩ Phong, cô sẽ không yêu, cũng sẽ không có cách nào yêu.
Nếu có quan hệ thì bọn họ là cảnh sát cùng tội phạm, bọn họ sống ở hai thế giới khác nhau. Cô chỉ có thể lựa chọn quên đi lần đầu rung động này – cho dù thực khó khăn.