Chân Nhân, đây chính là Kiếp Tôn cường giả đặt ngang hàng, đặt ở Việt quốc có thể đếm được ra số lượng.Dẫn đầu ba tên Kiếp Đồ bị thần thức áp chế trong lòng kinh hãi, nhìn về phía trước sâu xa cuối thôn. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đạm bạc đứng uống rượu, một con lừa đen mặt mày hèn mọn đang hướng bọn chúng khiêu khích. Còn lại đang nằm dưới mặt đất hậm hực trọc lông Hạc. Không thể nghi ngờ vừa rồi phát ra cảnh cáo là vị này thường thường nam tử.“Hí” Ba gã Kiếp Đồ đều hít khí lạnh, quả nhiên đạp phải tấm sắt, chưa biết làm thế nào.Chợt vị tóc đỏ Tằng huynh giật bắn hô to:“Mẹ nó các ngươi còn đứng đó làm gì, chạy à”Nói rồi vội hàng hướng Khương Ly chủ tớ chắp tay hô:“Đại nhân xin thủ hạ lưu tình, chúng ta lập tức rời đi, cũng xin hứa hẹn sẽ không đụng đến nơi này một cành cây ngọn cỏ”Nói xong há mồm gào một tiếng thật to, xong đó xoay người bắt đầu hướng Xuyên Vân sơn chỗ sâu mà chạy trốn.Chẳng mấy chốc, mấy chục tên Kiếp Đồ thối lui mất bóng. Tình cảnh này rơi vào Thiên Hương thôn còn lại người dân trong mắt, cũng không hiểu ai vì sao yêu ma lại rút đi“Kỳ quái bọn yêu ma này vì sao rút lui, hay chê chúng ta già yếu lẩm cẩm, ăn không ngon?”“Hẳn là không phải, nghe nói bọn họ tàn sát các thôn xóm khác, già trẻ đều không buông tha...”“Này, Khương lão đệ, ngươi biết bọn yêu ma vì sao rời đi sao?” Một ông lão biểu hiện vui mừng, cùng Khương Ly tiếp lời.“Không biết.”Khương Ly lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu tàn kiếm. Hắn tiếp tục bức ra một giọt máu ở bên trên thân kiếm vẽ vòng tròn, nhưng mỗi lần vẽ sắp xong lại dừng lại không thể vẽ tiếp. Hắn thở dài lại quay về uống rượu.Khi cơn gió mùa đông bắc tràn về Thiên hương thôn, Khương Ly đến đây đã mười một năm, năm nay chưa có tuyết rơi, mà trước ngõ mai già cũng không nở hoa.Năm thứ mười hai, Thiên Hương chưa có tuyết rơi.Năm thứ mười ba, Thiên Hương lần nữa có tuyết, Khương Ly lại một lần nữa đạp tuyết thưởng cảnh, lại một lần nữa đi đến bờ sông Vị Hà uống rượu.Năm nay mùa đông lạnh, mấy hôm trước gã mặt chữ điền vì vết thương cũ tái phát mà bất hạnh bỏ mình toàn thôn đưa tang, vẻn vẹn hai mươi mấy người.Thiên Hương thôn dân chúng ba năm chẳng ai trở về, mặc dù không bị Kiếp Đồ xâm phạm nhưng lại tiêu điều vô cùng.Lúc này, cổng thôn đường núi bên ngoài ba dặm, có chiếc xe ngựa chậm rãi dằn tuyết mà đi.Xe ngựa đi trước cưỡi ngựa dẫn đường năm tên Luyện Huyết cảnh hộ vệ, lưng dắt trảm đao ánh mắt hung ác.Xe ngựa phía sau, có chiếc xe thồ chất đầy thức ăn vải vóc.Ngồi trong xe ngựa là hai người, một lão giả béo mập khắp người phú quý, tuổi hơn sáu mươi, đối diện lão là một thiếu nữ tuổi độ mười tám, phong hoa tuyệt đại.Nếu Khương Ly ở đây nhìn thấy liền nhận ra, béo mập lão giả chính là mấy năm không thấy Hoàng lão đầu, mà xinh đẹp thiếu nữ kia thình thình là Hạ Tuyết Đình.Hoàng lão đầu bây giờ đã không còn buôn bán tranh mặc thủy, hắn ở Đông Minh thành trong đám thương nhân cũng coi như có máu mặt đại gia. Trong nhà con cháu đầy đàn, đều thành gia lập nghiệp, chỉ là vài năm trước hắn Hoàng lão phụ nhân lâm bệnh qua đời. Hắn thấy chán chường nhớ nhung cố thổ.Ba năm đi xa, chung quy cũng muốn về nhà.Còn Hạ Tuyết Đình ba năm trước nàng gia nhập Lạc Thần Tông, tu luyện nửa năm vì có được căn cơ vững chắc mà liên tục đột phá chấn kinh nội ngoại môn, được Ngũ trưởng lão Bạch Thu Thủy thu làm đệ tử chân truyền. Về sau càng phát hiện ra nàng đặc thù thể chất, cao tầng hết lòng vun đắp, trở thành Lạc Thần Tông chạm tay có thể bỏng nhân vật thiên tài.×— QUẢNG CÁO —Cái tên Hạ Tuyết Đình trở thành Lạc Thần Tông bên dưới ba phủ hàng đầu thiên tài, được khắp nơi tài tuấn theo đuổi.Lần này Hoàng lão đầu muốn về thăm quê, chẳng biết vì sao nàng cũng muốn về theo.“Ai, mấy năm nay Kiếp đồ làm loạn không dứt, chẳng biết Khương lão đệ có thoát qua một trận này hay không?”Hoàng lão đầu thông qua rèm cửa xe ngựa nhìn ra tuyết trắng khung cảnh, thăm thẳm thở dài.“Khương thúc thúc..”Nghe đến tên này bên cạnh thiếu nữ hơi nao nao, nhớ đến năm đó đơn bạc bóng lưng cảm tình phức tạp.“Hoàng Tứ, cách Thiên Hương còn xa lắm không?”“Lão gia, đã lên sơn đạo, ước chừng hai dặm nữa là về đến thôn”Tên khôi ngô thanh niên thấp giọng đáp, không dám cao giọng.Không người nào dám ở tại thành trì bên ngoài nói lớn tiếng, nếu không một khi đưa đến Kiếp Đồ công kích…hậu quả khó mà lường được.“Hai dặm sao, ừm ta thấy đầu thôn cây mai rồi…ài thế mà đã ba năm, thời gian trôi qua thật nhanh…”Hoàng lão đầu lại thổn thức, người già rồi thường sẽ hay hoài niệm, lão cũng không còn như ngày nào nhà giàu mới nổi hung hăng khinh thường người khác, nói chuyện cũng ôn tồn lễ nghĩa hơn.Xe ngựa chậm rãi đi, chẳng mấy chốc đã xa xa trong màn tuyết tiêu điều thôn xóm.Ở đây mọi người bao quát Hạ Tuyết Đình đều cảm thấy cõi lòng chua xót, cố hương giờ lại như thế này.Cuối xóm căn nhà tranh, gốc mai già vẫn ở đó, không hề thay đổi.“Dừng xe, dừng xe”Hoàng lão đầu vừa đi qua nhà tranh, không vội trở về nhà cũ