“Chiến Sĩ tu luyện thân thể, không ngừng cường hóa nhục thân, tu luyện đến tận cùng có thể nhục thân thành thánh”
“Nhục thân thành thánh” Lạc Trường Sinh trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi, nhục thân thành thánh ngay cả năm đó sơ đại Lạc Thần cũng làm không đến. Toàn bộ Tứ Hoang vạn cổ đến nay cũng chưa từng nghe nói có người chuyên tu luyện thân thể đột phá Thánh Nhân. Sư đệ chớ nên suy nghĩ xa vời” Khương Ly mỉm cười giải thích.
“Lão hủ cả đời chỉ muốn đột phá Chân Nhân, nào dám mơ mộng hão huyền, ha ha“ Lạc Trường Sinh vuốt râu cười nhẹ.
Khương Ly gật đầu, tiếp tục giảng: “Tứ Hoang võ giả bắt đầu từ luyện huyết, rèn xương, đúc thân, tụ mệnh, mỗi một cảnh giới đều sẽ đem thân thể thiên chuy bách luyện, cuối cùng đạt tới phàm nhân cực hạn, tiếp đó cảm ngộ chân ý, đột phá Chân Nhân”
“Lạc tộc Chiến Sĩ thì khác, lúc chạm tới phàm nhân cực hạn, bọn họ sẽ không đi cảm ngộ cái gì ý cảnh, mà tiếp tục đúc luyện nhục thân, cuối cùng phá vỡ thân thể cực hạn, trở thành Lạc Tướng”
“Võ giả đột phá thân thể cực hạn, là Lạc Tướng” Lạc Trường Sinh nghe lời của Khương Ly, trầm ngâm, hồi lâu mới mỉm cười tán đồng. “Đây đúng là một con đường tốt”
“Tuy nhiên, cùng là Lạc Tướng nhưng sẽ người mạnh người yếu. Mạnh yếu ở đây, còn tùy thuộc vào thiên phú, thủ đoạn và đặc biệt là tu hành pháp môn. Lạc tộc chiến sĩ tu hành pháp môn được gọi là Hô hấp pháp. Hô hấp pháp càng tinh diệu, chiến sĩ đột phá cực hạn càng khó khăn, nhưng ngược lại thực lực sẽ càng mạnh mẽ”
“Trong tay lão phu vừa vặn có một môn hô hấp pháp, một môn quyền thuật có thể truyền cho sư đệ ngươi”
“Mời sư huynh chỉ dậy” Lạc Trường Sinh chắp tay, trịnh trọng cúi đầu.
Khương Ly cười nhẹ, nhấc ngón trỏ lên, ở giữa trán lão điểm một điểm. Lạc Trường Sinh chỉ cảm thấy đầu óc tối om tiếp theo đủ loại tri thức theo thần niệm của Khương Ly truyền vào. Não hải bị lượng lớn kiến thức tràn ngập, đau nhức tận linh hồn. Nhưng Lạc Trường Sinh là cao thủ thành danh lâu năm, trải qua đủ thứ thăng trầm, chút ít đau đớn ấy còn không nhằm nhò gì. Hơi nhíu nhíu mày liền nhẫn nhịn xong, đợi đến khi công pháp truyền thừa kết thúc, thì lão cũng rơi vào nhập định.
Khương Ly lặng yên nhìn sư đệ mình tu luyện, không nói gì thêm, chậm rãi uống rượu.
Chừng một canh giờ, lúc mặt trăng treo trên cao, Lạc Trường Sinh mới từ từ mở mắt, vốn trĩu nặng con ngươi lóe lên mấy tia thần thái.
“Cảm tạ sư huynh truyền thụ”
Khương Ly khoát tay, từ trên ghế đứng dậy nói: “Ta vừa truyền cho ngươi pháp môn gọi là Vũ Ninh Hô Hấp Pháp. Môn hô hấp pháp này tu luyện đến cuối, có thể đột phá cảnh giới Lạc Tướng. Lạc Tướng phía sau sư đệ phải tự mình suy đoán. Còn một môn quyền thuật tên Hoành Thiên Quyền, đây là một môn chồng chất quyền pháp, uy lực không giới hạn, đánh được bao nhiêu quyền còn phụ thuộc vào trình độ nhục thân của người sử dụng”
“Hơn nữa môn quyền pháp này còn có đặc tính rèn luyện thân thể, tích lũy khí huyết. Sư đệ tuổi tác đã cao, lại liều mạng đột phá dẫn đến khí huyết thâm hụt quá nhiều. Hiện tại kết hợp tu luyện hô hấp pháp cùng Hoành Thiên Quyền, dần dà đem cơ thể trạng thái đưa về đỉnh phong thì có thể nếm thử đột phá. Thành công hay không phải nhìn ý trời”
“Dù thành công hay thất bại, Lạc Trường Sinh ta cả đời đều sẽ ghi nhớ ân tình của sư huynh”
Khương Ly lắc đầu, chợt hỏi: “Lạc tộc từ lúc chuyển đến Đông Hoang vẫn thường trú tại Lạc Thần Cốc, vì sao hiện tại trong tộc duệ dân chỉ tu luyện võ đạo, không còn tồn tại Lạc Sư, Chiến Sĩ?”
Câu hỏi này hắn thắc mắc từ lâu, dù sao năm xưa Lão Hầu Gia dẫn dắt