Giữa tháng mười một, gió đông càng thêm khắc nghiệt, Thiên Hương thôn bao phủ một lớp trắng xóa. Nơi cuối thôn căn nhà tranh, lụp xụp lung lay đã sớm chìm trong tuyết dày, mà trước sân cây mai, thình lình nở hoa.Nơi bờ sông Vị Hà cô liêu, lẳng lặng đứng đấy một ông già, ông lão mái tóc hoa râm, thân mặc áo gai đơn bạc, không hề mang chút nào khí thế. Ông lão bên cạnh nằm phủ phục một con lừa đen, cả thân chìm dưới tuyết, chỉ lộ ra cái đầu to như quả bóng, hai mắt lim dim. Phàm nhân ông lão này không ai khác chính là Khương Ly.Hắn ở Thiên Hương thôn năm thứ mười ba.Hắn đứng yên, dõi mắt nhìn sang phía bên kia sông Vị Hà chăm chú, nhìn phía xa xa khung cảnh tựa hồ đang tìm tòi điều nào đó. Hai mày nhíu rất chặt, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì mà chưa thu được đáp án.Đôi mắt hắn thâm thúy, tựa như hố sâu, bao hàm vũ trụ bên trong.Hắn đứng nơi đó đã gần một tuần, không hề nhúc nhích, không hề nói chuyện mà vẻ mặt đều chưa hề biến đổi qua một lần. Bầu trời tuyết rơi đậm sớm đã phủ đầy hắn mái tóc bờ vai, nếu không phải lâu lâu có cơn gió thổi đi lớp tuyết đọng hắn đã thành một băng điêu mất rồi.“Cũng thật trớ trêu, ta tìm cả đời Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ hai lại được cất dấu trong thanh kiếm rỉ này?” Bất chợt bất động ông lão khe khẽ thì thào.“Chỉ tiếc, nếu như mười mấy năm trước, ta phát hiện được, có khi đã đột phá Nhị Phẩm cũng nên hahaha”Chợt ông lão mở to mắt như hiểu rõ hết thảy. Chốc lát lại nhíu mày hoang mang, đăm chiêu suy ngẫm.Nửa tháng trôi qua, mưa tuyết dần dần thưa thớt, cơn gió từ phương bắc cũng bớt thổi xuống. Nhưng mà đứng yên ở bờ sông ông lão mí mắt lại chưa hề buông lỏng.Một tháng trôi qua, mùa đông kết thúc, khi tia sáng mặt trời từ phía đông tỏa sáng đại địa. Vị Hà sông băng bắt đầu tan, khắp mặt đất tuyết đọng cũng theo đó tan chảy thành những dòng suối nhỏ róc rách.Khương Ly vẫn đứng yên nhìn bờ bên kia sông Vị Hà, chưa từng nhúc nhích.Khi cơn mưa xuân đầu tiên nhẹ nhàng đổ xuống Thiên Hương thôn, cũng là lúc cành cây đâm chồi, muông thú trở về.Vốn hiu hắt cảnh vật trở nên sống động, náo nhiệt.Nơi bờ sông Vị Hà, vẻn vẹn một ông lão, tóc mai lấm tấm, đứng nhìn bờ bên kia, lại tựa như nhìn chính bản thân mình.Chíp chípCó đôi chim sẻ không biết từ đâu cặp lấy từng sợi rơm nhỏ, tại trên đầu hắn đắp một cái tổ nhỏ, dự định đẻ trứng. Hiển nhiên đôi này vợ chồng chim sẻ xem hắn như một gốc cây...Dưới chân hắn, cỏ non mơn mởn mọc um tùm, mùa đông vừa qua mùa xuân lại tới.Lúc ổ chim bên trong ba con chim non phá trứng mà ra.Khương Ly lần nữa mở to mắt, lần này hắn không còn nhíu mày mà là đôi mắt tựa tinh quang, nghi hoặc tựa hiểu tựa không, hắn không tiếp tục nhìn về bờ bên kia bờ sông vị hà, mà nhìn nơi mình đang đứng, trầm mặc không nói.Bẵng đi ít thời gian, rốt cuộc trên đầu hắn ổ chim chim non dần dần lớn, vợ chồng chim sẻ bắt đầu hướng dẫn con cái tập bay. Chúng thản nhiên mượn nhờ Khương Ly vai như bàn đạp để con mình chập chững những bước đầu tiên trong đời.Mấy ngày trôi qua, cả ba con chim non đều tự mình bay được. Đàn chim líu lo gọi nhau, rồi tan tác mỗi con đi một nơi, tự mình tìm cuộc sống mới.Khương Ly trên đầu vẻn vẹn một chiếc tổ chim phấp phơi trước gió.×— QUẢNG CÁO —Mà xung quanh hắn, cỏ dại tươi tốt mọc.Cây cối cũng xanh um tùm.Trên cao mặt trời ngày càng chói chang chiếu khắp mặt đất.Khương Ly lần thứ 3 mở to mắt, hắn trầm mặc không nói, khuôn mặt không thấy vui buồn, nhưng lông mi của hắn co lại thật sâu, bản thân lưu giữ toàn bộ thiên tài địa bảo, kéo dài tính mạng đã sử dụng gần hết.Rào rào ràoMột cơn mưa đầu mùa ập đến, cơn mưa to dai dẳng mấy ngày đêm, mà sông Vị Hà mực nước cũng dâng cao, lút ngang bắp chân hắn. Mà trên đầu tổ chim cũng theo nước mưa trôi đến chẳng biết nơi nào. Chỉ là hắn vẫn cứ đứng yên, lần này hắn không nhìn bên kia bờ sông Vị Hà, cũng không nhìn chính mình vị trí, mà là nhìn lên bầu trời, nhìn về phía tinh không xa xa.Những cơn mưa đến nhanh rồi đi.Chu vi cây cối bắt đầu rụng lá, rải dày đặc bờ sông, bầu trời nhuộm màu đỏ chói.Khương Ly, thu hồi ánh mắt chợt ho ra một ngụm máu, thân hình gầy gò càng là chỉ còn da bọc xương, thăm thẳm thở dài:“Bất Diệt Chân Kinh quyển thứ hai, quả thực tối nghĩa khó hiểu, ta đã tìm hiểu một năm trời, tiêu hết toàn bộ thiên tài địa bảo để giữ gìn tính mạng, vậy mà vẫn chưa có bất kỳ chút nào manh mối. Không lẽ mệnh của Khương mỗ chỉ đến đây thôi sao?”………………..Gió thu thổi hiu hiu, hôm nay cách cửa thôn đường núi đến rồi một đội nhân mã.Chừng gần mười người đội ngũ, bước chân chậm chạp, mình khoác áo tang, khuôn mặt buồn rười rượi.Đội ngũ yên ắng mà đi, lâu lâu ném vài tờ tiền giấy, từng người mệt mỏi buồn chán.Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, dẫn đầu cưỡi ngựa là môt thiếu nữ dáng