Khương Ly nhà tranh vẫn giữ lấy bộ dáng năm đó, chia thành hai gian, một gian để nghỉ ngơi, gian còn lại, bày sẵn bộ bàn ghế, bên trên đặt lấy ấm trà, mấy cái chén.Ấm trà từ gỗ tùng hương điêu khắc, hình dáng tinh xảo, là Hạ Tuyết Định tự mình đẽo gọt, gửi tặng. Khương Ly bình thường chỉ uống rượu, không có nhã hứng uống trà, nên ấm trà tự nhiên chỉ trưng bày ở đó, ít khi sử dụng.Hôm nay, cố nhân đến thăm, hắn dù sao cũng phải bày biện trang trọng thêm chút, vì vậy, ấm trà nằm mốc meo ở xó bàn, cuối cùng cũng được để ý đến.Rót xuống vài ly trà, Khương Ly đưa mắt ngước nhìn đối diện ông lão.Khuôn mặt nhăn nheo, làn da đồi mồi, tóc lốm đốm trắng, dưới cằm nuôi một chòm râu dài rậm rạp, tấm lưng thô kệch hơi chút còng xuống vì tuổi già, nhưng vẫn lộ ra năm đó hùng tráng thân thể.Ông lão tên là Lạc Trường Sinh, là con trai thứ hai của sư tôn Lạc Trường Tử, cũng là tiểu sư đệ của hắn. Lạc Trường Sinh ít hơn Khương Ly tám tuổi, tu vi từ lâu đã đạt đến phàm nhân cực hạn lại chậm chạp không thể đột phá Chân Nhân, nhìn dáng vẻ sợ rằng sắp gần đất xa trời.Vị sư đệ này, cùng hắn không thân, hơn trăm năm trước sư tôn Lạc Trường Tử cả nhà cùng Ngạo gia tranh đấu mà chết sạch. Chỉ còn Lạc Trường Sinh một đứa bé bảy tuổi bơ vơ, ở phương diện nào đó, chính Khương Ly mới chính là kẻ tội đồ gây nên tất cả.Lạc Trường Sinh nhìn hắn quen mắt mới lạ.Sau này, Khương Ly tiêu diệt Ngạo gia, quay về Lạc Thần Tông muốn trả lại ân tình cho Lạc gia, nhưng Lạc Trường Sinh chỉ là cười nhạt, tựa hồ không để tâm, lại chưa từng có một lời trách móc. Từ đó, cả hai gặp mặt, trao đổi ít càng thêm ít.Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, hôm nay lần đầu tiên Lạc Trường Sinh chủ động đến tìm hắn, khiến Khương Ly nhiều ít có chút bất ngờ.Nhìn trước mắt già nua khuôn mặt, Khương Ly trong lòng ngũ vị tạp trần, không khỏi nhớ đến anh trai Khương Bác, cảm khái nói:“Thật lâu không gặp, sư đệ tang thương đi rất nhiều”Lạc Trường Sinh nhe răng cười yếu ớt, đáp: “Sư huynh phong thái vẫn như cũ, Chân Nhân đại vũ giả quả thật không tầm thường”Lời nói nhẹ nhàng, trong mắt lóe lên mấy phần ao ước.“Đúng thế, Chân Nhân vũ giả là một phong cảnh khác” Khương Ly hững hờ đáp, tay nâng chén trà hướng ông lão gật đầu mời. Lạc Trường Sinh cũng nâng chén, ngửa đầu uống sạch, lắc đầu xấu hổ cười.“Sư đệ trước giờ quen uống rượu, chẳng mấy khi có nhã hứng thưởng trà, để sư huynh chê cười”Khương Ly lắc đầu, hắn cũng thế, đa số võ giả, cả ngày tu luyện, đầy đầu tranh đấu, mấy ai sẽ thảnh thơi thưởng thức trà ngon.Thế là, Khương Ly dứt khoát từ trong túi trữ vật, lấy ra hai vò rượu, cùng ông lão đối ẩm.Rượu là Thiên Hương thôn rượu hoa quả, hương vị thanh đạm, nồng độ cồn cũng rất nhỏ, rót vào cổ họng ôn hòa, không cay không nóng.×— QUẢNG CÁO —Lạc Trường Sinh tựa lưng vào vách nhà tranh, một tay nâng vò rượu, rầm rầm uống một miệng lớn.“Nên hẳn là một phong cảnh đẹp”Nói xong, cả hai rơi vào trầm mặc.Khương Ly lặng thing chưa vội mở lời, hắn cùng vị sư đệ này, trước giờ xa cách, tình thù đan xen, không có gì tốt mà tâm sự.Hồi lâu, Lạc Trường Sinh đánh vỡ trầm mặc, mở miệng nói khẽ:“Sư đệ tám tuổi tập võ, mười ba tuổi Ngân Cốt, hai mươi tám tuổi Kim Thân, năm mươi bốn tuổi Ngọc Mệnh cảnh, bảy mươi tuổi Ngọc Mệnh đỉnh phong, nhưng hơn tám mươi năm tìm tòi lại không thể đột phá nổi Chân Nhân. Phàm Nhân Chân Nhân ở giữa một bước ngắn, lại rộng như lạch trời”Khương Ly không nói gì, từ từ uống rượu nhìn ông lão tự thuật.“Theo tuổi tác càng lớn dần, khí huyết càng trượt dốc, sư đệ lòng càng thêm gấp gáp, nghiên cứu điển tịch, tìm kiếm thiên tài địa bảo nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, cho đến khi tuổi già vừa tới, khí huyết hủ bại, ta đành liều mình bế quan, xung kích một lần, vốn tưởng thàng công, nhưng thất bại trong gang tấc. Chân Nhân, thật khó vậy”“Chân Nhân thật khó vậy” Khương Ly gật gù đồng tình “Vị Hà quận mấy triệu võ giả, vài trăm năm mới ra năm vị Chân Nhân, kẹt ở Ngọc Mệnh cảnh không phải số ít”“Đúng nha!” Lạc Trường Sinh gật đầu.Hơi ngửa đầu, ừng ực uống sạch vò rượu, hồi lâu, đôi mắt mờ đục lóe lên vài tia chán nản:“Ngọc Mệnh cảnh có thể