Ánh nắng chiếu rọi vào quán trọ, wellington chớp chớp mắt khẽ tỉnh giấc, đầu hơi choáng váng. khẽ vươn người đứng dậy, cả người đau nhức. "a" wellington khẽ cựa mình.
Nằm trên nghế, shole nghe tiếng động thức giấc, hốt hoảng:
" nằm xuống arthur" tên gọi thân mật của wellington", đừng động đậy, cậu đang băng bó. cẩn thận."
Vừa nói shole vừa tiến lại, đỡ wellington nằm xuống. khi nhìn vết thương vẫn ổn, shole thở phào:
" may là không sao đó."
Nhìn thấy wellington đang tò mò nhìn mình, shole cười:
" có thể bạn đang rất tò mò tại sao ư."
Wellington gật đầu:
" tôi cũng đang thắc mắc đây. tôi nhớ hôm qua đang trên lưng ngựa thì bị đánh ngất. sau đó thì...." ôm lấy đầu đang đau nhức.
Shole nhìn vậy, khẽ an ủi wellington:
" không sao, đừng cố nhớ nữa."
"mà tại sao tôi trở lại phòng, lúc đó tôi nhớ là đang ở ngoài thành..."
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của wellington, shole đáp:
" lúc đó, tôi đang nằm ngủ bỗng thấy cảm giác bồn chồn bất an. cứ tưởng là do buổi chiều gặp bà lão đó. cũng lo sợ lên sang tìm bạn và humboldt mượn quyển kinh thánh, muốn ngâm tụng một chút. nhưng humboldt không mang sang tìm bạn nhưng không thấy.
Lại nhìn cửa sổ thấy mở, càng bất an hơn, lên vội vã tìm toản cùng humboldt.
Cuối cùng, toản sai sử hắc vệ cũng như liên hệ nguyễn huệ đi tìm."
" sau đó thì sao...." wellington bồn chồn hỏi.
" không có kết quả.... mãi sau khi tờ mờ sáng, tôi nói cho toản về chuyện hôm qua. cả ba đi tìm thì thấy bạn người bầm dập nằm cạnh ngôi nhà bà năm, đang được bà chăm sóc.."
Nghe shole nói, wellington cả người tái mét, hốt hoảng:
" cái gì... cái gì... bà năm đang chăm tôi."
" đúng. bà bảo hôm qua đi ra ngoài thì thấy ông đang nằm bò trên đất, nghe tiếng ngựa hí tiến đến thấy cậu mang về. có gì sai sao." lần này đất lượt shole nghi hoặc.
Nghe vậy, wellington sắc mặt càng co rút, thấy bất thường, shole hỏi:
" sao vậy arthur..."
Wellington chấn tĩnh, nói ra giọng sợ sệt:
" có lẽ tôi nói ra bạn không tin nhưng là trước khi ngất, chính mắt tôi nhìn thấy ngôi nhà đó bốc cháy. còn nghe được tiếng hét thảm thiết của bà năm, làm sao có chuyện bà năm còn sống được."
" có lẽ bạn hoa mắt sao, sáng nay tôi còn mang lễ đến cảm ơn mà."
" không. không sai được. tôi thề có chúa, tất cả là sự thật."
" nghe bạn nói tôi càng thêm sợ, arthur." shole người khẽ run lên.
Lúc này cửa phòng mở, humboldt tiến vào, thấy hai người đang run sợ, hỏi:
" hai ngừoi làm sao đó. mà arthur hôm qua sao bạn đi ra thành, chả nhẽ quỷ sa tăng lôi kéo bạn."
Shole lần lượt kể lại từ đầu, humboldt trầm ngâm:
" mọi chuyện không có gì lạ. mỗi vùng đất đều có sự kì bí. trước anh tôi có kể nhiều. đợi toản về ta hỏi thăm xem."
Hai người gật đầu, wellington hỏi khẽ:
" mà toản đâu rồi."
" vừa nãy tôi có đi cùng nhưng hình có chuyện nên toản lưu lại về sau. lo lắng bạn có chuyện, nên bảo tôi về trước. sợ shole một mình không làm được."
" ừm. mà tôi muốn nói bạn chút, chuyện này xảy ra nên tôi nghĩ chúng ta cũng lên chuẩn bị, không đệ bị động như thế này được nữa..."
" có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy." shole nói.
" bạn thử quan sát xem bên ngoài có ai không. tôi sợ tai vách mạch rừng."
" kì kì bí bí." shole lẩm bẩm nhưng vẫn đi lên khép cửa, quát sát, quay lại nói:
" không có ai đâu."
Wellington nghe vậy gật đầu, chậm rãi kể lại, tất cả những mạch suy nghĩ của mình kể từ đến đây, về những con người tiếp xúc. khi nghe xong, shole cùng humboldt cũng trầm ngâm. thật lâu, humboldt mở miệng:
" điều arthur nghĩ cũng là điều tôi suy nghĩ. nhưng có lẽ mối nguy hại của chúng ta không đến từ toản hay huệ mà đến từ chính đối thủ đối địch. có lẽ toản đối xử tốt với ta thật xuất phát từ tâm cũng như có chút lợi để giúp đất nước phát triển. cái đó không tránh được, dù sao con người ai cũng vậy. nhưng đối mặt sinh tử thì tôi