Về đến phòng, nhìn xấp tiền giấy tay, hắn cau mày bởi nếu chỉ thế này, rắc rắc nhiều ngươi có thể làm giả. chả nhẽ hòa thân không nghĩ ra? phát hành gần chục năm không sơ sót? cuối cùng hắn quay sang đưa chúng cho triệu lan nói:
“ ngươi nhanh chóng chuyển chúng về làng đại. bảo nguyễn quỳnh vận động người tìm hiểu thật kỹ rồi làm giả. sau đó thông qua kim tiên các hối đối lấy bạc. không cần quá ồ ạt, tránh sự nghi ngờ, mất giá.”
“ vâng.”
Như nhớ thêm gì, hắn nhanh chóng lấy bút viết, sau đó gấp thành lá thư, nghiêm phong cẩn thận, đưa tiếp cho triệu lan nói:
“ ngươi cũng cho người đem bức thư này gửi cho nguyễn huệ. truyền rằng nếu có thể hãy phát hành tiền giấy, ban đầu chỉ giới hạn trong giao thương với lũ thương nhân nước ngoài, qua đó giảm bớt tình trạng kim loại trôi ra nước ngoài. nhưng trước hết đảm bảo không bị làm giả.”
“ vâng.”
.......
Triệu lan rời đi, hắn lấy trong ngăn kéo một lá thư khác đưa cho lê huy, nói:
“ ngươi cho người tìm cách đưa tận tay ngô tình lan, nhờ hắn chuyển lên hòa thân. kẻ này có tài nhưng ham sắc. ngươi chi số tiền lớn từ tên uông như long mua lấy một người, mọi chuyện sẽ xuyên xẻ.”
“ vâng.”
Giao phó xong, hắn ngửa đầu, thở dài, rút khẽ câu tiễn kiếm. ánh nắng chiếu vào khiến sáng rực góc phòng. hắn lắc đầu rồi vất đưa trần long nói:
“ cũng gần tới hoa sơn luận kiếm. ngươi mang theo nó đến tham dự. khuấy một lần thử xem nội tình thực sự xem có thật hay chỉ là hư danh. “
“ nhưng công tử.....”
“ yên tâm đi. ta ở đây không sao. đợi lê huy cùng triệu lan đưa tin trở lại. ta sẽ xuất hành đến. ngươi cũng để ý chút. kẻo lật thuyền, tiểu nhân tính kế.”
Biết không thể nói gì, trần long khom người:
“ vâng.”
......
Tất cả rời đi, hắn ngủ một giấc. tỉnh dậy đã là tối, mặc lấy một thân áo trắng, khẽ phe phẩy quạt. hắn tiến đến khu dẫy đèn đỏ. hắn có thể khẳng định bản thân trong tim chỉ có đoàn thị điểm. nhưng việc chơi bời hắn cũng không kiêng dè. con trai tất nhiên ai cũng có mộng như vậy.
.....
Trên quãng đường hắn cũng gặp rất nhiều người giống bản thân. ai lấy cũng treo trên mặt nụ cười dâm tà. càng đến càng đông.
Chưa biết chọn quán nào thì hắn thấy trước cửa mộng quán tụ tập một đám người. hắn hiếu kì tiến lại, đứng bên nghe ngóng thì biết. nay bên trong có dịp đặc biệt. ngoài kẻ thật sự có tài và quyền đã có thư mời thì quán cũng dành ra hai chỗ cho kẻ có tiền. nhưng giá cao đến 50 lượng. không ai nỡ bỏ. bởi dù vào trong cũng chỉ góp vui.
Hắn cũng tò mò, đặt lên 50 lượng nói:
“ cho ta một vé.”
Hai tên lính thấy vậy cung kính đưa lên một tấm tạm danh màu vàng, nói:
“ chúc công tử buổi tối vui vẻ.”
....
....
Những người xung quanh thấy hắn chịu chi, há mồm kinh ngạc, sau đó là tiếng ồn ào la lớn:
“ huynh đài cầu mang theo ta.”
“ mỗi một xuất có thể mang hai.”
“ cho ta đi với.”
...
....
Nghe vậy, hắn cũng cảm thấy chút hư vinh, hiểu sao rất nhiều kẻ ham hố viết chuyện trang bức. hắn quay lại, quan sát một lượt, cuối cùng dừng lại ở một tên mập mạp béo lùn, nói:
“ thừa một chỗ cũng phi. ngươi đi theo ta.”
Tư lạc thấy mình được gọi tên, nụ cười rạng rỡ, ngẩng cao đầu đi tới:
“ haha. huynh đài quả là mắt sáng như đuốc. quán này tiểu đệ quen thuộc. để tiểu đệ dẫn huynh.”
Hắn gật đầu, đi theo.
........
Bên ngoài, bao kẻ không được tiếc nuối thở than:
“ không biết tên tư mập chết bầm vậy, có gì mà mỗi lần tiệc lớn đều tìm được người mang theo?”
“ thật nghen tị ạ.”
......
Hai người nhanh chóng đến chỗ ngồi, vị trí không tính cao nhất nhưng cũng là đỉnh tiêm hàng thứ hai. có vẻ quá sớm, lên vẫn ít người. vừa ngồi xuống, tư mập đã nói:
“ tiểu đệ tên tư lạc. hay mọi người gọi là tư mập. đệ xem qua có vẻ đại ca lần đầu tham dự?”
Hắn gật đầu, coi như xác nhận, mỉm cười:
“ ngươi quả là ánh mắt tinh tường. “
“ haha. có gì đâu.” rồi tư mập chỉ xung quanh, nói:
“ nếu kẻ già đời dù đến sớm cũng dạo quanh, trêu hoa nghẹo nguyệt. ít ai mới đến đã ngồi.”
Hắn nhìn qua, quả thật như vậy, gật đầu.
Tư mập tiếp:
“ có lẽ đại ca không quá quan tâm nhưng để đệ nói chút. không chốc nữa huynh đài lại đặc tội thì chết.”
Sau đó chậm rãi, nói:
“ quán này là của một thương nhân buôn muối họ uông. kinh doanh từ lâu, cũng có tiếng trong cả nước. đặc biệt ở đâu cũng chiếm được sự quan tâm ưu ái của quan phủ. nên nghe nói họ uông chỉ là bình phong thực chất là của hòa đại nhân. mở ra để gom góp nhân tài vùng giang nam trở ra về tay.
Nên cứ mỗi năm trước kì thi hương, đều tổ chức một buổi như thế này. ai chiến thắng vừa có thể cưới mỹ nhân vừa chiếm được cảm tình của quan chủ khảo sắp tới.”
“ vậy ai là người chấm? nếu bàn về thơ, không ai phân chia thì ai chịu ai.”
“ haha. đại ca không lo. người bình hầu hết là các vị lão giả có danh tiếng nên hiếm khi có tranh luận. nếu có cả hai có tranh cãi thì quyết định thuộc về vị kì nữ kia.”
Hắn nghe vậy, gật đầu.
Đúng lúc này, hồi chuông vang lên. rất nhiều nhân sĩ chạm rãi bước về vị trí ngồi. bầu không khí vô cùng nghiêm túc. nhất là khi có sự đi vào của những nhân vật quan trọng.
Khi đã đông đủ, cửa cũng khép, người không vào được cũng lục tục rời đi.
......
Bắt đầu là những màn múa hát, ca vũ.
Khi màn dạo kết thúc, tri phủ bộc châu đứng dậy dành những lời có cánh như:” những người ngồi đây chính là tài năng lương đống quốc gia...” càng khẳng định vị thế quan trọng của hội thi.
Tri phủ nói xong, cũng bắt đầu màn đố đèn. thấy vậy, hắn khẽ nảy ra suy nghĩ, nghé tai nói với tư mập nói:
“ ngươi muốn dành giải nhất không?”
Nghe vậy, tư mập hấp tấp:
“ làm sao được.”
“ yên tâm. có ta là được. nhưng mỹ nhân dành được. để ta chơi chán một đêm rồi đưa ngươi?”
Tư mập xoắn xuýt, hắn cười:
“ mỉ nhân là một chuyện. quan trọng nhất là ngươi có thể thuận lợi bám để leo lên. suy nghĩ kỹ đi. chuyện này chỉ có ta và ngươi biết. sau này ngươi không nói thì ai cũng không biết. thế nào.”
Tư mập cuối cùng như hạ quyết tâm thật lớn, cắn răng, gật đầu:
“ nếu được. thì để cho ta làm trâu ngựa cũng được.”
“ haha. ok.”
........
Sau màn dạo nhạc, ly ly mặc một trang phục, bịt kín mặt, nhưng cũng không thể che giấu nét đẹp, đi lên nhỏ giọng:
“ trên đây là toàn bộ các câu đố, tiểu nữ suy nghĩ viết lên. mỗi lần mở ra một câu, nếu ai đoán được thì đứng lên trả lời. sẽ lựa chọn hai người trả lời nhiều nhất sẽ tiến vào vòng trong. mọi người không ý kiến chứ?”
“ được.” mọi người dường như quen thuộc. không quá lạ lẫm gật đầu.
Nghe vậy, nàng mỉm cười, chậm rãi mở câu đố đầu tiên:
“ lục thập thiên, xạ nhất tự “
Gần nửa phút sau, một thanh niên đứng dậy, khom tay nói:
“ đây là chữ bằng.”
Nghe vậy, phía dưới nhiều người vỗ đầu xuýt xoa:
“ quả là đúng.”
Có kẻ vỗ ót:
“ nha! sáu mươi ngày chính là hai tháng. hazzz. “
“ chúc mừng quan huynh.”
Quan minh nghe vậy, mỉm cười cảm tạ. chậm rãi ngồi xuống.
Nàng chậm rãi mở câu đố thứ hai:
“ thoại biệt chi hậu khí tiền hiềm, xạ nhất tự”
“ đây là chữ khiêm.” vẫn là quan minh trả lời.
...
....
Tư mập thấy liên tục hai lần, hắn không đoán, sốt ruột:
“ đại ca nói điêu ư.”
“ haha. thả con săn sắt bắt con cá rô. lần sau ta nói đáp án, ngươi trả lời là được.”
“ mong như vậy.”
......
Tiếp sau, lại một tấm bảng:
“ quan vân trường đi mạch thành, xạ nhất tự”
Tất cả cau mày, đúng lúc này tư mập đứng dậy, cười nói:
“ đây là chữ thủy.”
Nghe vậy, nàng gật cười:
“ công tử đoán đúng. để ta lật tấm tiếp theo.”
.....
Phía dưới, liên tục người chỉ trỏ:
“ hắn là ai?”
“ vô danh đi?
“ ăn may thôi.”
.....
....
Tư mập nghe vậy, hưởng thụ ngồi xuống, nụ cười ngày càng tươi.
Tiếp sau, liên tục tấm bảng mở ra. tư mập liên tục đoán đúng.
“ chiêu thủ bất kiến tẩu lai, xạ nhất tự”
“ chữ siêu.”
“ nhật cận hoàng hôn, xạ nhất địa danh.”
“ lạc dương.”
“ quái tử thủ chủy kiểm, xạ nhất quan danh.”
“ tể tướng”
......
Những lời gièm pha ngày càng lớn khi chứng kiến tư mập một mình giải quyết hết, không cho bất kỳ ai cơ hội. nhiều kê ánh nhìn bất thiện.
Đứng trên đài, nàng cũng không quá quan tâm, bởi dù sao đêm nay nàng cũng phải rơi vào tay một kẻ. vế đối đã giải xong, nàng cho