Một căn miếu hoang, nằm lẻ loi trong khu rừng vắng. triệu lan trong thân áo đen kịt, quan sát xung quanh. đảm bảo không có ai, nàng nhanh chân bước vào bên trong, lặng lẽ tiềm phục sau pho tượng.
Lần này nàng có mặt ở đây sau khi phát hiện lâm thiên, người đi cùng trong đoàn người tư gia thỉnh thoảng lén lút lại đây. sự hiếu kì trỗi dậy, nàng muốn thử xem, kẻ này muốn làm gì? tại sao lại đây?...
......
Một canh, hai canh..... lặng lẽ trôi đi. trời tờ mờ sáng, bốn người áo đen tiến lại. chính là bốn người đứng đầu bạch liên giáo. tề lâm nhi bước tới ngồi xuống chiếc nghế duy nhất, nhìn ba người còn lại, ánh mắt sắc như dao cạo:
“ theo tin ta vừa nhận được. một tháng trước, càn long đã ra dụ lệnh cho vĩnh diễm xuống giang nam. có lẽ sắp đến nơi. có lẽ nào, tên đó đã phát hiện kế hoạch của chúng ta? nhưng kế hoạch lần này chỉ có bốn người chúng ta biết? các ngươi nghĩ sao?”
Nghe hắn nói, cả ba người còn lại yên lặng. thật lâu sau, ngô bất nguyệt nói:
“ giáo chủ, việc như vậy, chúng ta cũng không đến nỗi ngu ngốc mà tiết lộ. không ai được ích lợi gì? chỉ vì việc này mà ngồi nghi kỵ lẫn nhau. không bằng thử nghĩ theo hướng khác.
Có thể, hành động của chúng ta vô tình trùng hợp. người cũng biết. từ trước đến nay, kẻ đó vẫn coi trọng giang nam. lần này để vĩnh diễm đến không có gì lạ.”
Vương tam hoè nghe xong, đáp:
“ kẻ đó đến có khi lại tốt. càng nguy hiểm càng an toàn. nếu bắt được vĩnh diễm khác nào lên tiên. trong đống con của càn long, có mỗi kẻ này đáng lo nhất. nếu hắn chết thì đại thanh chỉ có thể rơi vào tên què hoặc kẻ keo kiệt,... dù tổn thất quân nhưng được lợi về lâu dài.”
“ đúng. thưa giáo chủ, người chúng ta đã đến, nếu không đánh mà lui. sĩ khí sẽ hội giảm. sau này phục chúng càng khó hơn.” lưu chi hiệp tiếp.
....
....
Cả ba nói xong, cũng yên lặng chờ đợi. lúc sau, tề lâm nhi thở dài:
“ vậy vẫn theo kế hoạch cũ. tam hoè ngươi tiếp tục thẩm thấu xung quanh. còn bất nguyệt, chi hiệp về chuẩn bị. khi pháo hiệu lên, hai nhanh quân bắt đầu công phá. dù thành hay bại, cuối tháng sau gặp mặt tại ninh ba.”
“ vâng.”
......
Đợi ba người rời đi, tề lâm nhi thở dài. sau đó đơn giản hóa trang đi ra. nhưng đến cửa, như suy nghĩ gì, hắn quay lại. một mồi lửa phát ra, bắt đầu thiêu trụi căn miếu.
......
Đang lấp bên trong, triệu lan biến sắc. nếu lao ra, chắc chắn bị phát hiện. ba kẻ kia chưa đi xa, náo động tĩnh ắt quay lại. nàng không phải đối thủ, chắc chắn sẽ chết. nhưng nếu không đi ra cũng vậy.
Đang lúc phân vân, thì một bàn tay chộp lấy, kéo nàng đi. nàng chỉ mơ mơ màng màng, khi mở mắt ra, đã ở trong phủ, phía trước là nguyễn toản đang ung dung thưởng trà. nàng hiểu chuyện gì, không chần chờ quỳ xuống, dập đầu:
“ cảm ơn công từ.”
Nguyễn toản thấy vậy, lắc đầu:
“ đứng lên đi. sau không nắm chắc đừng làm.”
“ vâng.”
Hắn thấy nàng vậy, không nỡ nói nặng, cười:
“ đi làm bát mì đi. ta đang đói.”
Nghe xong, nàng gật đầu, vội vã rời đi.
......
Đợi triệu lan khuất, hắn khẽ thở dài. ban đầu hắn đang ngủ bỗng mộng thấy cảnh triệu lan chết cháy, khẽ choàng tỉnh, liên hệ không được. biết có lẽ gặp chuyện không may, hắn cấp tốc lần theo ám hiệu tìm miếu hoang. kịp thời cứu nàng. chả nhẽ đây là tác dụng của hệ thống, vậy thì quá vi diệu rồi; hay nàng đã đóng vai trò quan trong lên hắn mới có ám ảnh, giác quan vậy..... suy nghĩ một hồi cũng chưa có đáp án ưng ý, hắn lắc đầu:
“ kệ thôi. đến nào hay đến.”
......
Thời gian cứ vậy, chậm rãi trôi, ba ngày sau, lê huy cùng lê la đều tới. khẽ báo cáo, nghe xong, hắn gật đầu:
“ tốt. mà đoàn sứ thần đến đâu rồi? chuyến đi có thuận lợi.”
“ thưa công tử, đoàn sứ vừa mới đến nam kinh. vô cùng thuận lợi, đến mỗi nơi đều được quan phủ giăng đèn, kết hoa chào đón.”
“ ừm. chậm vậy à...” ngưng lúc, tiếp:
“ thế không vội. có thể làm thêm chút chuyện.”
Sau đó nhìn qua hai người từ thiên lâu các, nói:
“ bên kia sông tiền đường có một lầu xanh, hai ngươi tìm cách mua lấy, đổi thành lầu ngưng bích. đồng thời đặt người in lấy bộ kim vân kiều của thanh tâm tài nhân. khéo đưa tặng mấy vị khách quen. mặt khác, cho người khéo tuyên truyền rằng địa điểm câu chuyện xảy ra là tại lầu chúng ta...... sau đó phát triển giống thiên lâu quán trước đây. nhưng do là trung quốc lên tuyển người cần cẩn thận. kẻo mua dây buộc mình.”
“ vâng.”
Dặn dò thêm một lúc, hắn quay sang nhìn mấy người hắc vệ quân nói:
“ các ngươi mới đến, ta sẽ nhờ người xử lý thân phận. xong xuôi, đợi khi nhà họ chu sắp tuyển người ồ ạt. các ngươi ứng tuyển. lẫn vào một thời gian. ta sẽ cho công việc cụ thể sau.”
“ vâng.”
Chỉ còn lê la, xem bộ mặt sốt ruột, hắn cười:
“ yên tâm. việc của ngươi nặng và nguy hiểm nhất.”
“ công tử yên tâm dù nhảy vào dầu sôi, lửa bỏng. hạ thần cũng cam.”
“ haha. được.” hắn khẽ cười, tiếp:
“ mấy ngày nữa, hội xảy ra ám sát vĩnh diễm, nhưng kẻ này tạm thời chưa chết được, còn tác dụng. ngươi khi đó biểu hiện chút liều mình cứu hắn. sau đó tìm cách trở thành thân tín. nội bộ nhà thanh chúng ta cũng có nhưng không thể theo một chiều của vương kiệt được. khi đó, hắn sẽ hội cắn trả lúc nào không hay.”
“ vâng.”
“ việc ở đây, sau này sẽ giao cho ngươi phụ trách liên hệ. ngày mai ta cùng triệu lan, lê huy và vài người nữa đi hoa sơn.”
“ rõ.”
Phân phó xong, nguyễn toản gật đầu cho tất cả lui.
......
Mọi người lui, chỉ còn lê huy cùng triệu lan, nguyễn toản đưa ra mặt thư của trần long nói:
“ hoa sơn xác định động tĩnh khá lớn. ta nghi ngờ lần này vĩnh diễm đến cũng một phần vì cái này. theo trần long quan sát, cao thú đến khá đông đúc. nổi bật nhất vẫn là đông tà, tây độc, nam đế, bắc cái. ta e rằng dù có kiếm trong tay. trần long cũng hội thua thiệt.”
Nghe vậy, lê huy nói:
“ hay để hạ thần cùng tham gia. trần huynh tuy không địch nổi bốn. nhưng ít nhất cũng được một. thêm hạ thần, có thể ngang tay.”
“ không cần. chuyến này tham gia ban đầu muốn dương danh kiếm để thuận tiện trao đổi cùng hòa thân. nhưng nếu đến tình trạng này, thì không cần vì chút lợi nhỏ mà hỏng bố cục. lần này đến coi như đi dạo. đồng thời, ta cũng có thể gặp lại cố nhân.”
“ vâng.”
“ các ngươi đi chuẩn bị đi.”
........
Đợi hai người đi, hắn nhìn chằm chằm cái tên nam đế, không biết kẻ này vô tình hay thật là một với tên kia. người hắn đối đầu sớm nhất khi đến đây, ở rừng pắc ban. trái đất thật là tròn.
.....
Ba ngày sau, sắp xếp xong xuôi, đoàn người nguyễn toản rời đi. lúc này, một nơi khác, thiên tước cùng hiếu hòa