Đoàn người vừa về phòng, lê huy sắc mặt cẩn trọng, nói:
“ thưa công tử, tên thiên tước kia không hẳn bình thường? vừa nãy khi đông tà nổi sát khí, áp đến. thuộc hạ định giúp hắn ngăn cản. không ngờ lại bị nguồn khí khác đánh lui. e rằng tên đó trong bóng tối có kẻ âm thầm bảo hộ.”
Nghe vậy, nguyễn toản gật đầu:
“ đúng. nhưng hiện giờ đừng quá quản, hắn với chúng ta đang làm bạn. can thiệp sâu, sợ phản tác dụng. “
Sau đó, hắn nhìn tất cả, cười:
“ có phải các ngươi thắc mắc tại sao ta làm vậy ư?”
Ba người nghe vậy, cúi đầu, khẽ gật, thấy vậy, hắn tiếp:
“ khi đến, ta cũng không quá coi trọng màn tỉ võ này. nhưng vừa rồi thoáng nghe ngóng, cộng với sự xuất hiện tên thiên tước. có lẽ, hoa sơn luận võ liên quan đến bí mật nào đó, mà chúng ta nhất thời chưa biết? vừa hay tên đông tà có ý khiêu khích, ta cũng thuận nước đẩy thuyền. nhàn rỗi thử một lần.”
“ vâng.”
Nghĩ ngợi lúc, hắn tiếp:
“ ta quan sát qua có vài mầm mống khá tốt. tuy võ công không quá cao. các ngươi ngày mai ở dưới thoáng quan sát. ai được thì có thể chiêu mộ.” xong thở dài:
“ mặc dù muốn chậm rãi phát triển như tằm ăn tơ. nhưng có lẽ không thể được rồi. cần tăng tốc thêm. hai tháng sau chúng ta cần trở về. giữa năm có lẽ sẽ có cuộc chiến lớn.”
“ vâng.”
“ mà tình hình thực hiện kế hoạch như thế nào rồi? “
Triệu lan nghe vậy, vội vã đáp
“ thưa công tử, về đậu mùa thì đã bắt đầu lây lan ở tô châu, thiệu hưng, nam kinh.... cần một thời gian để bùng nổ thành dịch.
Còn về nạn châu chấu chúng ta đã làm tất cả các cách "mua rơm rạ tươi, khiến dân chúng không dùng nửa đốt rơm rạ, tạo điều kiện cho ấu trùng châu chấu phát triển.....", nếu thời tiết tiếp tục thuận lợi, không có tuyết rơi thì sẽ xuất hiện.”
“ ừm. vậy được rồi. các ngươi đi thu dọn chút đồ đạc. ngày mai, xong xuôi. chúng ta sẽ rời đi.”
“ vâng.”
Đợi tất cả rời đi, hắn cũng lên giường, trằn trọc ngủ.
.....
Sáng sớm, từ tờ mờ sáng, nguyễn toản đã thức dậy. bắt đầu luyện lại một lần lạc không; tuy nắm chắc nhưng bài học lần trước khiến hắn cũng không dám chủ quan.
Tập luyện lúc, đã thấm mệt. hắn ngồi tựa lưng vào nghế nghỉ ngơi. không lâu sau, thiên tước cười hì hì, tiến đến, ngồi cạnh nói:
“ hôm qua vì đệ mà huynh đắc tội người. dù lúc nữa đệ rất muốn đi qua cổ vũ. nhưng sợ làm phiền, khiến huynh phân tâm. nên giờ huynh chưa đi, đệ sang chúc huynh thi đấu tốt.” rồi lôi một hòm nhỏ, bên trong là một gốc sâm 100 tuổi nói:
“ có chút quà. mong huynh nhận lấy.”
Mở ra, nhìn qua, hắn đưa lại:
“ thứ này quá quý. ta không thể nhận.”
“ huynh nhận đi. nếu không đệ sẽ ngồi đây. không để huynh đi.”
Sợ thiên tước nói nữa, hắn gật dầu:
“ ta sẽ nhận. nhưng nếu nữa ta không phải dùng đến sẽ trả đệ, được chứ?”
“ được được.”
“ mà xong xuôi, ta muốn đi tô châu, đệ tiếp theo đi nơi nào.”
“ ồ. đệ định trở lại quê. nhà đệ ở tô châu. vậy chúng ta cùng đường rồi. huynh đã đến tô châu thì phải tới nhà đệ làm khách?”
“ haha. được. đệ mời ta cũng không khách khí. xong xuôi. chiều chúng ta xuất phát.”
“ vâng. mà đệ về trước. huynh luyện tiếp đi. chiều chúng ta gặp lại.”
“ được.”
......
Đúng 7h, khi hồi chuông vang vọng đỉnh núi. nguyễn toản cũng đến nơi. trên đài cao, bên trên võ đài đã ngồi bốn người lần lượt là đông tà, tây độc, nam đế, bắc cái, hôm nay là bốn đối tượng khiêu chiến. nhưng không phải ai muốn khiêu chiến là được. muốn có tư cách đó, người khiêu chiến phải thắng liên tục 10 người khác. quy luật tuy bất công nhưng cũng là thử thách. vượt qua mới xứng đáng tọa vương đỉnh. mỗi đời tân vương ai không phải như vậy, tiến lên. đến tận đây, hắn mới biết. bốn danh hiệu kia cũng không phải tên gọi của bốn người, mà chỉ là danh xưng, dùng cho bốn kẻ mạnh nhất mỗi lần. đến nay, mỗi danh xưng đã trải qua nhiều đời khác nhau. trong đó tây đỗ là kẻ già đời nhất. đã do một người liên tục đảm nhiệm 3 kì. mặc cho mỗi lần có rất nhiều người công phá. bắc cái, đồng tà thì hai kì. còn nam đế thì trẻ nhất.
.......
Trên đài, nhìn tất cả người khiêu chiến đã báo danh xong, đông tà nhìn nguyễn toản cười lạnh, xong quay sang, ba người khác nói:
“ kẻ đó là con mồi của ta. các người đừng tranh.”
“ được rồi.” ba kẻ khác thờ áp đáp. cũng không quá quan tâm.
......
Tiếp theo, khác biệt so với đêm hôm qua. những cuộc chiến đấu rất thật. có người chết, có người bị thương,.... trong đó nổi bật nhất là nguyễn toản cùng sở liên. đánh bại đối thủ rất đơn giản, nhanh chóng.
Cũng không quá lâu, 8 người mạnh nhất đã chọn ra. tây tà với tư cách kẻ già đời nhất, đứng lên, trầm giọng nói:
“ tám người bọn ngươi cũng rất mạnh. có tư cách khiêu chiến chúng ta. mỗi người chỉ có một lần duy nhất. hãy trân trọng.” xong nhìn qua, có vài người vì khiêu chiến quá sức, sắc mặt trắng bệch, tây tà ngưng giọng, tiếp:
“ các ngươi vừa chiến đấu cũng rất tốn sức. tránh để thiên hạ nói bọn ta ăn hiếp các ngươi. tất cả có hai canh để nghỉ ngơi. sau đó bắt đầu khiêu chiến. không muộn.”
......
Tây tà nói xong, 7 người ngồi xuống tĩnh tọa kể cả nguyễn toản, chỉ có sở liên dáng vẻ không quá để ý, tay ôm kiếm, tựa mình vào thành tường, lỡ đãng nhìn xa xa. khiến vẻ đẹp của nàng hiện lên. nhiều kẻ xuýt xoa.
......
Hai giờ trôi qua, xung quanh võ đài dần chật kín người, thiên tước cùng hiếu hòa dưới sự thiếp thân bảo vệ của nhiều người tiến đến. 8 người được chia làm 4 nhóm, đại diện cho người mà họ muốn thách đấu. bên phía tây tà, nam đế chỉ có một, còn phía đông tà nhiều nhất với 4, kể cả nguyễn toản. thấy nguyễn toản chọn đông tà, hiếu hòa nhẹ giọng:
“ toản huynh vì chúng ta mà đắc tội. nếu có nguy hiểm thiếp cũng vô cùng áy náy?”
“ nàng yên tâm. chuyện này ta đã sắp xếp rồi. đừng quá lo lắng. toản huynh chắc chắc không sao.”
“ ừm.”
......
Những trận đấu đầu tiên bắt đầu. không còn những cuộc chiến dễ dàng. tây tà cùng nam đế cũng rất chật vật mới đánh bại được kẻ khiêu chiến. phía dưới chỉ còn đông tà cùng bắc cái, mỗi người đều chỉ còn một đối thủ duy nhất, lần lượt là nguyễn toản và sở liên.
.....
Sở liên quay sang nhìn nguyễn toản:
“ ngươi trước hay ta trước?”
“ để ta lên đi. rất nhanh thôi.”
“ ừm.” sở liên khẽ gật đầu, lùi lại. còn phía bên đông tà nghe xong, cười lạnh:
“ hừ. ngươi cũng muốn đơn giản hạ sát ta ư. mở tưởng.”
“ ta chỉ nói đúng sự thật.” xong nhìn qua đông tà, lắc đầu:
“ ngươi giờ không phải trạng thái đỉnh phong. nghỉ ngơi chút ta đợi. không dù thắng, cũng có kẻ bảo ta lấy mạnh hiếp yếu.”
“ hừ. không cần. bắt đầu đi. không cần đỉnh phong, ta cũng có thể giết ngươi.”
“ vậy được rồi. không phải ta không cho ngươi cơ hội.” nguyễn toản nói xong, nhảy lên đài, tay huy kiếm. đông tà cũng không chậm, một chưởng đánh lại.
Hai chưởng lực gặp nhau, chém giết, sau đó “ bùng.” nửa võ đài cũng nát vụn. đông tà nhìn vậy, sắc mặt ngưng trọng. nguyễn toản nhìn qua, một bộ dạng lười nhác, tay rút hết lực truyền vào câu tiễn kiếm, một kiếm thức ra, sáng rọi xung quanh. đối diện, đông tà nhìn vậy, sắc mặt trắng bệch, muốn chạy trốn, nhưng không kịp. kiếm khí đã đến, hàng vạn, hàng ngàn kiếm chém tan. mất đi sinh cơ vĩnh viễn.
Hiện trường nhất thời lặng thinh, sở liên tuy kiêu ngạo cũng nhìn sang đầy kinh ngạc, mang theo ớn lạnh.
Chỉ có nam đế đứng lên, một thân bạch bạo. tiến lại chỗ nguyễn toản cười:
“ thật không ngờ gặp lại huynh đài. lần trước thua, hy vọng một lần tái đấu.”
Lời nam đế ra, tất cả đều càng thêm khiếp sợ. bởi nam đế được coi là mạnh nhất trong bốn người đã từng thua người này. vậy hắn là ai? lai lịch như thế nào?...
Tây độc, bắc cái lúc đầu nhìn thấy kiếm khí kia có chút nghi hoặc. nhưng nghe nam đế xác nhận, thì hoàn toàn tin tưởng. quả nhiên là thần kiếm. không ngờ ngoài tên nam đế, có kẻ thứ hai sử dụng được câu tiễn kiếm. trong lòng cũng dần dần coi trong kẻ này. tên kia chết cũng đáng.
......
Hàn huyên xong, nguyễn toản chậm rãi ngồi xuống bảo tọa, chính thức trở thành đông tà đời tiếp theo.
Bên kia bắc cái thấy sở liên tiến ra, cười lạnh:
“ sở huynh khỏe chứ? không ngờ vẫn còn sống. haha.”
Sở liên nghe vậy, không đáp, kiếm khí bàng bạc.
Bắc cái có kinh nghiệm vừa nãy, không hề chủ quan, toàn lực xuất kích. sở liên tuổi còn trẻ luyện đến tầm này cũng là khá tài, nhưng chung quy kém chút bền bỉ. đánh càng lâu càng bị áp chế. cuối cùng, sở liên cũng lộ ra sơ hở. bắc cái không bỏ qua cơ hội, một kiếm xuyên ra, kiếm càng đến gần, sở liên