Mấy ngày đầu, a quế nghe lời lưu dung, nên cho đoàn quân tiến rất chậm. bởi quãng đường này có rất nhiều chỗ thuận lợi để mai phục; đồng thời thử dụ một bộ phận bạch liên giáo ra. nhưng đi được nửa, tất cả đều yên bình. lưu dung suy ngẫm, nhìn a quế nói:
“ quãng đường còn lại khá thông thoáng, không cần lo lắng mai phục, ngươi có thể cho tăng cường tốc độ.”
“ ừm.” a quế gật đầu.
......
Chỉ cần hai ngày sau, đoàn quân đã đến hoài an. di chuyển nhanh, nhiều người không quen, khá mệt, đang chuẩn bị thả lỏng thì a quế quát lớn:
“ đã theo nghiệp binh, chút vất vả đó, không chịu được, tính làm gì. giữ nguyên đội hình trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. nếu ta bắt gặp ai lơ là. trảm. “
Nghe a quế nói, tất cả đều trở nên nghiêm cẩn. thấy ổn, căn dặn ngạc huy, hắn đi vào phủ.
......
Lưu dung nhìn a quế, cười nói:
“ cần gì phải nghiêm trọng vậy. chúng ta đã trong thành. bọn chúng chả nhẽ dám xông vào. ngươi làm vậy, cứng quá dễ gẫy.”
“ binh nghiệp không gì không thể..” a quế nghiêm mật.
Biết không nói lại, lưu dung khẽ lắc đầu. cả hai tiến lên.
.......
Cả hai đến nơi, quan lại ở hoài an đã có mặt đông đủ. không chậm, hai người ngồi lên nghế chủ tọa, a quế nói:
“ lần này tiến đánh nam kinh, hoài an sẽ là bàn đạp đầu tiên. do hành động khá gấp, lương thảo mang đi không phải nhiều. bệ hạ đã cho phép ta tiến hành trưng thu lúa, gạo ở tất cả thành trì đi qua. vì vậy, ta nói trước để các ngươi phổ biến. cụ thể ra sao, lát nữa lưu dung sẽ nói. đồng thời, mấy ngày ta ở đây, tất cả đều phải nghe mệnh lệnh của ta. nếu kẻ nào dám làm loạn. giết không tha.”
Nghe a quế nói, tất cả đều lo sợ, gật đầu:
“ vâng. mọi việc nghe theo ý tướng quân.”
Thấy chấn nhiếp ban đầu ổn thỏa, hắn gật đầu, nhìn lưu dung. biết ý, theo kế hoạch từ trước, lưu dung bắt đầu phân phó.
Bàn giao xong cũng là trưa, với tư cách chủ nhà, tri phủ hoài an nói:
“ mọi người đi đường vất vả. giờ cũng đã trưa, mời hai vị đến nhà chúng ta dùng chút cơm canh đạm bạc.”
Cũng khá đói, a quế không suy nghĩ nhiều nói:
“ được, đi thôi.”
Không ngờ bữa ăn đạm bạc lại toàn sơn hào hải vị. lưu dung nhìn xem, lắc đầu.
.....
Ban đêm, tây độc cũng đến, trong căn phòng kín, chỉ có ba người. tây độc cẩn thận nói lại tình hình. thấy mọi việc tiến triển tốt hơn, hai người cũng thở phào. a quế khẽ suy tư hỏi:
“ tên đông tà có lai lịch như thế nào? tin tưởng được không? sợ rằng hắn là người của bạch liên giáo.”
“ ta tìm người xem xét thì hắn hộ khẩu hàng châu, cha mẹ mất hết. nhưng sợ là tin giả. thân phận hắn không đơn giản như thế được.
Hiện tại thì có thể tin tưởng được, mấy ngày trước ta bám sát hắn thì thấy bình thường: chuyên tâm chữa trị, nhưng có chút ham tài, luôn hỏi xem phía triều đình có trợ cấp không?
Còn nếu, là người của bạch liên giáo thì càng tốt. ta rời đi nhưng cũng cử người lấy cớ theo sát. chỉ cần hắn có dị dạng gì, chúng ta đều có thể bắt gọn.”
“ ừm. vậy tốt. kẻ ham tài thì càng dễ quản. ngươi tạm thời đáp ứng hắn chút. đợi tiến tô châu ta sẽ trực tiếp gặp mặt, xem đánh giá hay không lôi kéo?”
“ được. mà kế hoạch như thế nào?”
Lưu dung đưa lại tờ giấy. xem xong, tây độc lắc đầu:
“ theo ta nghĩ, không cần lằng nhằng như vậy. chúng ta cứ trực chỉ nam kinh xuống tận hàng châu. quân số của chúng tuy ước chừng đến 10 vạn. nhưng chủ yếu là dân thường, không có lực công kích. cùng lắm ngang với 5 vạn quân ta. chúng ta nhiều gấp bốn cần gì lo sợ.” ngẫm nghĩ lúc, tiếp:
“ ta muốn khi tiến vào nam kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. bất kể ai nghi ngờ đều giết. sau cho người lan rộng. ta tin bọn chúng là lũ ô hợp, nghe tin sẽ tan. rất dễ đánh bại. lần này nghe nói, lưu chi hiệp là chỉ huy ở nam kinh...”
Lưu dung nghe vậy, bỗng chốc nhíu mày, mở miệng:
“ tất cả đều là người của chúng ta. hà tất như vậy. nếu mạnh mẽ lại phản tác dụng, kích phát dân biến nhiều hơn...”
“ ngươi yên tâm, cách này ta áp dụng nhiều lần, có thể sử dụng ổn thỏa. hi sinh một vài người khiến chúng ta tiết kiệm công sức, tiền bạc... nó có lợi nhiều hơn.” a quế nói.
“ nhưng.....” còn chưa kịp nói xong, tây độc cắt ngang:
“ lần này bệ hạ cũng muốn thử thập ngũ hoàng từ, e rằng muốn xem xét nâng đỡ kế vị. ta nghĩ giao cho điện hạ xem xét. thành bại do bệ hạ quyết định.”
“ được.” tuy có băn khoăn, nhưng lưu dung gật đầu.
......
Nam kinh, trong căn mật phòng chỉ có tề lâm nhi cùng lưu chi hiệp. tề lâm nhi nói:
“ lần này bọn chúng khi lấy nam kinh, sẽ giết gà doạ khỉ. ngươi cần cẩn thận. mặt khác, ba mươi khẩu súng, theo yêu cầu của ngươi, ta đã chuyển đến. làm mọi cách cản chân chúng càng lâu càng tốt.
“ được.”
.......
Nói xong, tề lâm nhi rời đi. còn một mình, lưu chi hiệp trầm tư. bởi hắn biết lần này nhận ấn tiên phong, sẽ lành ít giữ nhiều. hắn cần tính toán cẩn thận. suy nghĩ lúc, hắn choàng lên một thân áo bào, đi tới một nhà kho. nơi này có 30 người, đều là những kẻ thân tín nhất, nhìn thấy tất cả đang làm quen, hắn ra lệnh dừng lại, nói:
“ lần này chúng ta tiên phong sẽ lành ít dữ nhiều. những kẻ ngoài kia ta không lo lắng. các ngươi sau khi bắn mấy loạt đầu tiên thì lập tức bỏ chạy xuống mã an sơn. làm mọi cách, dẫn dụ tên tri phủ ra ngoài. khi đó người của ta sẽ đánh chiếm
“ vậy còn đại nhân. người...:”
“ yên tâm đi. ta không có việc gì. chỉ cần bắt được mã an sơn thì dù đại quân nhà thanh đến, chúng ta đều có đường sống.”
“ vâng.”
.....
Không chỉ có mỗi lưu chi hiệp tính, các nơi khác từ tề lâm nhi đến vương tam hoè, ngô bất nguyệt đều đang tính toán. ra nhập đều vì muốn sống, không ai dại dột mà hy sinh vì cái lý tưởng viển vông.
.....
......
Canh ba, toàn bộ lính nam kinh thả lỏng bởi hôm qua đã truyền đến tin, đại quân do a quế sắp đến. chắc hẳn lũ bạch liên giáo sẽ không dại dột mà động lúc này. nhưng tất cả đã sai, bởi triều đình càng sắp đến thì càng loạn.
Những đám cháy diễn ra khắp nơi, nam kinh dần trở nên hỗn loạn. đang đứng trên thành, tri phủ nam kinh dương bạt khẽ vuốt mồ hôi, quát:
“ khẩn trương làm gì. trước một người nhanh chóng đi ra, đưa tin cho đại quân. mặt khác, tất cả nghe ta, trước bỏ các nơi khác, tập trung cứu nội thành và kho lương.”
“ vâng.”
......
Các nơi trong thành bị trấn áp. ngoài thành, dương bạt quyết định từ bỏ. lưu chi hiệp thấy vậy, nói:
“ bọn chúng giết anh em chúng ta. lấy máu nhuộm đỏ lá cờ. trả thù cho họ.”
“ giết.”
“ giết.”
.....
......
Có lưu chi hiệp hô hào, thành viên phía dưới điên cuồng chém giết như một cỗ máy móc không ý chí.
.....
Dương bạt chưa từng trải qua chiến trận, ổn định xong bên trong, lập tức đóng cửa thành. mặc cho bên ngoài là thảm cảnh, hàng ngàn tên phía bạch liên giáo đứng chửi rủa.
Trên tường thành, vài tên tri huyện, tri phủ thấy vậy, nhao nhao:
“ đại nhân, làm vậy có ổn. bên ngoài....”
Dương bạt cắt ngang:
“ các ngươi ai muốn tiến ra. ta sẽ cho 2000 quân, nhiều gấp đô bọn chúng. ai muốn...”
Nghe dương bạt nói, đã quen ăn ngon mặc ấm tất cả quan viên nhao nhao cúi đầu.
Dương bạt thở dài.
......
Bên kia a quế nhận được tin, nhìn ngạc huy nói:
“ ta đưa ngươi 10 vạn quân. nhanh chóng đến cứu viện. mặt khác, khi vào thành, lập tức lấy hai người một tổ. lần lượt khám xét từng nhà. bất kể có khả nghi, giết không tha. bọn chúng giỏi nhất mồm mép, đừng nghe chúng giải thích.”
“ vâng.” ngạc huy gật đầu, lấy tốc độ thần tốc tiến lên.
......
Bên kia, ăn nho nhỏ thắng lợi đầu, lưu chi hiệp đang ngồi suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo thì bên người một giọng nói vang lên:
“ ngươi cũng có chút bản sự. nhưng liệu đại quân nhà thanh đến, các ngươi trụ nổi ư. hãy cuồng bạo một lần rồi