P/s: cảm ơn bạn “”mr_seven‘’ ủng hộ tlt
Ngoại thành hàng châu, một căn phòng nằm cheo leo lưng chừng núi, tề lâm nhi tựa mình, thẫn thờ nhìn khoảng không, những giọt lệ lăn dài trên má.
......
Kế hoạch ám sát thất bại, chu quế cùng chu hạo chết đi. khiến hắn vô cùng đau xót. từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, phải lang bạt đầu đường xó chợ, tìm cái ăn qua ngày. cuộc sống tưởng cứ như vậy tiếp diễn, cho đến khi hắn gặp cả hai.
Lần đó, như bao ngày, sau khi ăn xin trở lại ổ, vô tình hắn gặp hai người đói ngất. hắn đau lòng đưa phần ăn tối lại. hai người dần hồi phục, chu quế nói:
“ cảm ơn cậu nhóc. đây là chút tiền lẻ chúng ta trả ơn.”
Vừa đưa túi tiền qua, tiếp:
“ ta nhìn tướng mạo cốt cách của ngươi rất hợp học võ. ngươi có muốn.”
Hắn nghe vậy động tâm, nhớ đến sự uy mãnh của dũng chột, nói:
“ học xong có một địch mười được không.”
Chu quế cười ha hả:
“ không chỉ mười mà hai mươi cũng được.”
“ vậy ta theo ngài.”
Từ đó, hắn theo hai người lăn lộn. hắn còn chứng kiến hai người dùng cách tương tự hôm đó để chiêu mộ ‘ sư muội’. thấy hắn đã rõ chân tướng, chu quế cười:
“ ngươi giờ có hối hận.”
Hắn lắc đầu:
“ không. còn tiếc là hai người không lừa sớm hơn.”
“ haha.”
......
Sau đó hai người tham dự bạch liên giáo, hắn cùng sư muội đi theo và rồi có ngày hôm nay.
Hai người rời đi, hắn một mặt căm phẫn lũ triều đình độc ác, một mặt cũng căm nghét chính giáo phái này. tại sao phải chém giết? chung sống hòa bình không được ư? phản thanh phục minh làm gì? hắn có phải họ chu đâu?....
Ngàn câu hỏi cứ hỗn loạn trong đầu. thật lâu, hắn thẫn thờ buông xuông, bên cạnh sư muội tề an nhẹ giọng:
“ ám sát thất bại, tên kia ắt thêm lửa giận. có cho người của ta rút về?”
“ không cần. muội cứ để vậy đi. lí niệm cũng là gì khi chả còn mục đích. muội truyền tin cho bọn vương tam hoè, lưu chi hiệp... tự chủ hành động. thành hay bại cũng được? cố gắng giết thêm vài người, cho bọn chúng đi bồi sư phụ?”
“ làm vậy càng tổn hại. hay là buông bỏ? núi xanh còn đó, thiếu gì củi đốt.”
Hắn trầm mặc:
“ từ nhỏ hai ta được sư phụ giáo, sống chết vì sứ mệnh phản thanh phục minh. sư phụ hai người đã đi, giáo chúng chết vô số, không làm ra thành tích nào đó mà lui lại. thì sau muốn gây dựng lại càng khó... liều ăn cả ngã về không...”
Tề an lắc đầu.
.....
Bỗng lúc này, nguyễn toản trong thân áo đen kịt, chậm rãi đi đến, ném lá thư lại, nói
“ sư phụ ngươi làm ra lần này. một mặt cũng muốn kết thúc. sứ mệnh đó quá xa xôi. “
Cả hai nhìn lên, thấy là nguyễn toản. tề lâm nhi cầm lấy lá thư dở ra đọc. đúng là nét chữ đó, ký hiệu đó..... càng đọc cả hai càng thổn thức. thật lâu, tề lâm nhi đứng dậy ôm quyền:
“ cảm tạ huynh, không biết lá thư này từ đâu mà có.”
Hắn cười:
“ hôm đó giao chiến ta có ở ngoài. trước khi quan phủ đến có lấy đi trước một số vật.”
Tề lâm nhi gật gật đầu, nói:
“ không biết lần này huynh đến làm gì. giờ ta vô sản không có gì có thể làm sinh ý.”
“ haha.” hắn cười lớn, tiếp:
“ đàm tiền bạc lại mất lòng. có thứ đáng giá hơn, đệ muốn nghe? nếu không ta rời đi.”
“ vậy được. huynh nói thử xem” tề lâm nhi suy tư đáp.
Hắn cười, nói:
“ ta muốn đệ tách ra khỏi bạch liên giáo mang theo một bộ phận cực thân tín xuôi xuống biên giới phía nam, thành lập một thái bình thiên quốc với khẩu hiệu vì dân nghèo cùng đả đảo tham quan.... trong đó thời gian đầu, ta sẽ tài trợ, để ổn định đời sống, cấy cầy tăng gia, buôn bán..... làm sao có thể tự cung tự cấp. thật vững mới bắt đầu chiêu mộ, mở rộng.”
Tề lâm nhi nghe động tâm, là người đứng đâu, nên hắn biết được sự bất cập, hạn chế của mô hình bạch liên giáo hiện tại, những điều nguyễn toản nói có thể khắc phục hết thẩy... tề lâm nhi quay sang trao đổi củng tề an. thật lâu, đáp:
“ không có miếng bánh không. huynh nói đi?”
“ haha. ta muốn phát triển mạng lưới tình báo đồng thời giúp đỡ. dù sao ta làm kinh doanh cũng trọng nhân quả. mặt khác nơi đó là quê hương ta. thành đạt cũng muốn góp một chút sức....”
“ được. để đệ thu xếp. xong sẽ báo lại.”
“ cần gì thu xếp. ta thấy ngoài tề an và mấy người còn lại canh gác đủ thân tín. những kẻ khác giờ này ở đâu, một là trốn chạy, hai là đã điên cuồng cướp bóc... kẻ đến mệnh lệnh không nghe, đánh tin ư..?”
Nghe nguyễn toản nói, tề lâm nhi cúi đầu, thở dài:
“ vậy ta đi theo huynh.”
Gọi mấy người còn lại vào, khẽ căn dặn.
Một lúc sau, căn phòng cháy rực.
......
Do nguyễn toản an bài, mấy hôm sau, khắp giang nam thông tin tề vương cùng hai vị sư tổ bị chết trong kế hoạch ám sát, khiến lòng người trong giáo hoang mang.
Nhận thấy như vậy, vương tam hoè, lưu chi hiệp, ngô bất nguyệt..... cũng tỏ ra hoang mang, nhưng nhờ dùng tiền mua kế sách từ hắc vệ quân, cả ba đã biến bất lợi thành có lợi. những câu chuyện về lòng trung nghĩa, những khẩu hiệu “ trả thù cho giáo chủ. trả thù cho anh em.”.... lan ra. những giáo chúng như được tẩy não, không còn lo sợ mà càng điên cuồng, khí thế hăng hái. trong hoàn cảnh đó ba thành: mã sơn an, vu hồ, tuyên thành bị phá. như một vụ nổ mạnh, khiến toàn bộ giang nam cũng như nhà thanh rung động.
Các nơi biên giới hẻo lánh, bạo loạn cũng liên tiếp nổi lên.
......
Tô châu, một căn phòng
Tây độc đang thiu thiu ngủ thì bỗng một cánh chim xà xuống trên vai. biết rằng có tin khẩn cấp, hắn ngồi dậy, chong đèn đọc. đọc xong, cả người ớn lạnh, toát mồ hôi, thầm nhủ: may mắn không có chuyện gì xảy ra, nếu không công sức bao năm thành công cốc. định thần, suy nghĩ thật lâu, hắn viết một lá thư đưa cho tên thân tín nói:
“ ngươi nhanh chóng mang về kinh, dâng lên cho bệ hạ.”
“ vâng.”
......
Đợi người rời đi, hắn cũng khẽ chỉnh chu quần áo, cho người gọi lều hoa