Bỗng lúc này, ngọc du "*" từ ngoài vào, thấy tình cảnh em trai, như đồng cảm nỗi lòng, than nhẹ:
“ chị biết em đang suy nghĩ gì. nhưng sớm muộn chúng ta sẽ thu lại đất tổ. đừng uống nữa.”
Vừa nói vừa cầm lấy chén rượu trên tay hắn đặt xuống.
Nguyễn ánh bị vậy, nhưng không hề nổi nóng, nở nụ cười thật hiền hậu. có lẽ chỉ trước mặt chị, hắn mới thoải mái như vậy. những ký ức lại ùa về.
......
Khi xưa, chính trị là người khuyên hắn chạy trốn trước khi nguyễn nhạc đổi lòng, sát hại toàn bộ dòng dõi chúa nguyễn. chính là người khi đói nghèo, vì không để hắn lộ, lặn lội khắp nơi xin miếng ăn. là người không tiếc mệnh, đỡ nhát chém cho hắn....
......
Thật lâu, như trong cơn mê tỉnh giấc, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn ngọc du:
“ vâng. mà mới sớm chị tìm em có việc ư. em thấy chị sắc mặt không quá tốt.”
Nghe vậy, ngọc du gật đầu, nói:
“ hôm qua chị có qua phủ văn thành "**" thì nghe vợ hắn nói, đệ định triệu hồi chồng chị về bắt tội. xin hỏi điều ấy có chăng?”
Nguyễn ánh cười khổ, đáp:
“ võ tánh có công đem binh giúp lấy lại đất gia định, lại là tướng tài. mặt khác còn là anh rể, sao đệ dám bắt tội được. chị chớ quá lo!”
Ngọc du lắc đầu:
“ nhưng ta nghe nói lê văn quân một mực muốn quy tội cho chàng, vậy đệ tính sao? việc này ta không quá hài lòng?”
Thở dài, tiếp:
“ lúc trước ở đảo côn lôn, ta đặt tên trái bần là trái thủy liễu, hắn từng nói bảo ta là tham sang phụ khó. nhất là khi ta đề nghị gửi cảnh "***" theo bá đa lộc sang pháp cầu viện tiện học hỏi thêm, hắn bảo là bán nước cầu vinh. kẻ này lên trừ...”
Nói xong, không nghe nguyễn ánh trả lời, nàng đã đứng dậy rời đi.
.....
Nhìn chị đã khuất, nguyễn ánh cười khổ, thở dài, nhìn sang tên thái giám tiểu tam nói:
“ lê văn quân là công thần theo ta từ thuở long đong, nay lấy cớ gì trừ đi để khỏi mang tiếng với thiên hạ.”
Tiểu tam suy nghĩ, vội vã nói:
“ thưa vương, lê văn quân tính tình cứng cỏi; người không bắt tội, vẫn có cách khiến hắn phải chết...” rồi nghé tai nói nhỏ.
Nghe xong, nguyễn ánh cười lớn:
“ được. ngươi đi làm đi.”
“ vâng.”
......
Tiểu tam vâng mệnh, nhanh chóng đến phủ họ lê, nhìn thấy lê văn quân đang bệnh, nhanh trí, nói:
“ vương nhờ ta chuyển khẩu dụ ‘nay ta định phong cho khanh làm bình bắc đại tướng quân đem binh đánh tây sơn, không ngờ khanh lại lâm trọng bệnh. việc quân khẩn cấp, vậy khanh hay tạm trả ấn tín để ta sai tướng khác đánh giặc. bao giờ khanh hết bệnh ta sẽ trả lại"
Đọc thư song lê văn quân liền lấy ấn tín trao lại rồi nói rằng:
“ phiền ngài về thưa cùng vương rằng: ‘thỏ non dù còn, nhưng chó săn đã già cũng nên giết thịt’. vương muốn ta chết thì ta xin chết vậy!”
Nói rồi liền bưng chén thuộc độc mà uống. uống vừa khỏi miệng lê văn quân thổ huyệt chết ngay.
......
Tiểu tam về thuật lại việc lê văn quân, nguyễn ánh trong bụng mừng thầm nhưng tỏ vẻ đau buồn, chạy sang ôm thây lê văn quân khóc rằng:
“ lê lão tướng quân sao lại cố chấp đố tài như vậy, ta chỉ tạm mượn ấn tín mà thôi, nào có bạc đãi tướng quân bao giờ, sao lại nông nổi thế!”
Các tướng thấy cảnh này đều bùi ngùi rơi lệ, rồi xúm lại khuyên can mãi nguyễn ánh mới thôi khóc, gạt nước mắt bảo:
“ truyền lệnh ta xuất công quỹ lo hậu sự cho lê lão tướng quân theo lễ công hầu và lệnh các tướng sẽ đều phải để tang.”
......
Cùng lúc này, trong một căn phòng nhỏ, căn cứ của thiên lâu các phía nam, triệu ý nghe tin lê văn quân chết, nhìn mấy người còn lại nói:
“ bước đầu thành công, các ngươi cho người đi rải lời ca.”
“ vâng.”
......
Không lâu, cả gia định, đâu đâu cũng vang lên tiếng ca:
"xin đừng được tướng bỏ quân
Hậu phò quên kẻ trước từng gian lao"
"lê văn quân đã từng gian lao theo phò nguyễn ánh nhưng bị giết. hậu phò ám chỉ hậu quân phò mã võ tánh"
......
Không lâu, ngô tùng châu sau khi bàn bạc với nguyễn ánh ra khỏi phủ. đi được một đoạn mà liên tiếp nghe được lời ca, nhìn tên hậu cận nói:
“ đi bắt một tên lại cho ta.”
“ vâng.”
......
Lúc sau, một tên ăn mày bị bắt lại, hắn gằn giọng nói:
“ câu ca từ đâu. các ngươi biết phạm thượng không mà dám đọc...”
Tên ăn xin run run:
“ thưa quan, tiểu nhân không biết. nhưng lời này đâu đâu cũng nói, nghe nhiều thành quen. mong quan thứ tội...”
Nghe vậy, hắn sắc mặt trầm trọng hơn, đạp tên ăn xin ra xa. nhanh chóng quay vào phủ. thấy nguyễn ánh vội nói:
“ thưa vương, trong dân gian truyền bài phản nghịch.....” rồi lần lượt kể đầu đuôi.
Nghe xong, nguyễn ánh trầm ngâm:
“ không có lửa làm sao có khói. khanh cho người truy tra. bắt kẻ đưa tin. cấm tiệt kê nào nói. nếu ai phát ngôn, đều bắt lại cho ta.”
“ vâng.”
.......
Mấy ngày sau, quan quân lùng bắt, bất kì ai nỡ miệng nói ra đều bị bắt, không kẻ lý do. nhưng càng chặn, tiếng ca càng vang xa hơn. có nơi còn diễn ra ẩu đả giữa dân chúng và quan lại. nhất thời gia định hỗn loạn, tiếng ca thán, lòng dân càng thêm căm nghét chế độ nguyễn ánh. thiện cảm ban đầu dần trở nên lung lay
.....
Đúng lúc này, bá đa lộc cùng nguyễn cảnh cũng trở về. mang theo tầu đồng, súng lớn. vừa xuống, nguyễn cảnh vội vã vào phủ thăm cha. sau khi kể hết toàn bộ hành trình si chuyển, hắn mới thấy sắc mặt vua cha không tốt, cùng những lời nghe trên đường, nói:
“ thưa người, có phải cha đang lo lắng về tin đồn kia ư?”
“ ừm. việc này, bác con muốn. cha cũng thuận theo, không ngờ rắc rối vậy...”
Nghĩ đến là ý kiến của ngọc du, hắn không quá hỏi lý do, nói:
“ chắc chắc là do bọn giặc cỏ tây sơn đồn thưở. đúng là một lũ tiểu nhân gian tra.”
Ngưng lúc, tiếp:
“ con thấy cách tìm kia không ổn mà càng thêm rơi vào bẫy của bọn chúng, khiến ta càng thêm bất lợi.”
Nguyễn ánh nghe vậy, không phật lòng, mặt khác cưng chiều nhìn hắn nói:
“ con có cách khác ư. nói thử cha nghe xem...”
Được sự đồng ý, hắn thưa:
“ thưa cha, giết người đền tội là việc đương nhiên. nhất là công thần khiến quần thần bất an. nhưng một khi kẻ làm ra là ‘ chân mệnh thiên tử’ thì tất cả sai lầm đều hóa hợp lí...”
Nghe vậy, nguyễn ánh như hiểu ý, cười hắc hắc:
“ lại làm trò mẹo khi xưa. giống khi ở đảo côn lôn ta cầu nước trời liền cho nước. quân tây sơn vô đạo, trời nổi bão đánh chìm....”
“ vâng. chỉ cần người khiến cho bọ dân đen thấy được người là chân mệnh đế vương, có thần tiên theo giúp không còn ai nghĩ đến việc lê văn quân tự vẫn nữa.”
Nguyễn ánh lắc đầu:
“ nhưng khi đó, chúng ta quan sát sao trời mà đoán. cho người dò xét xong mới đến. lần này giữa gia định thì làm sao...”
Hắn cười, dường như nắm chắc, nói:
“ người yên tâm. lần này con có mang về một thứ gọi là khinh khí cầu....” rồi nói một lượt kế hoạch
Nghe xong, kế hoạch nguyễn ánh cười lớn, nhìn tiểu tam nói:
“ truyền lệnh cho ngô tùng châu, tạm thời dừng tra xét. vào gặp ta ngay.”
“ vâng.”
......
Trong căn phòng, hai ngày nay mặc dù ra sức tuyên truyền, nhưng quân nhà nguyễn bỗng lặng im đến lạ, triệu ý cau mày:
“ tuy mục đích ban đầu sơ bộ hoàn thành. nhưng so mong muốn vẫn còn kém xa. mấy ngày gần đây quân nguyễn ánh không động tích. mục tiêu càng khí đạt. các ngươi nghĩ sao....”
“ theo tin có lẽ tên cảnh theo bá đa lộc đã về. hẳn có kế hoạch khác. mấy nay trong phủ ánh úp úp mở mở. tiểu tam cũng không biết thực hư...” một người lên tiếng.
Triệu ý gật đầu:
“ được, trước hết cho người lui lại. xem động tĩnh ra sao.”
“ vâng.”
......
Ba hôm sau, một ngày kia trời trong nắng ấm. kể từ sau khi câu ca truyền ra, nguyễn ánh lần đầu xuất hiện. đem theo vài mươi vệ sĩ đi dạo trong thành.
Bỗng đến giữa thành "nơi sầm uất nhất gia định" một đám mây trong như quá bóng từ trên trời sa xuống, dưới đám mây trong ấy có một vị tiên ông ngồi trong đèn lồng sắc mầu rực rỡ. tiên ông từ lưng chừng trời cất tiếng như sấm rằng:
“ ngọc hoàng giáng chỉ! nước hoàng giáng chỉ!”
Nguyễn ánh nhanh chóng quỳ xuống, xung quanh binh lính cùng dân chúng cũng sởn gai ốc làm theo.
Tiên ông đáp xuống đất phán rằng:
“ người nào tên là nguyễn vương phúc ánh hãy nhận ấn kiếm của ngọc hoàng phong làm vua nước nam.”
Nguyễn ánh bèn bước tới, cầm lấy ấn kiếm. trao xong, tiên ông lại bước tới quả bóng hình mây, qua bóng lơ lửng bay lên.
Nguyễn ánh rút kiếm ra, ánh kiếm sáng loá,