Tránh né quân nhà nguyễn, đến một đoạn vắng, điểm mù của những tên canh gác phía trên. nguyễn phong "*" trầm giọng:
“ để không bị phát hiện, ta đề nghị hãy chia thành từng nhóm 3 người, lần lượt tách ra, trà trộn vào đám lính, nghe ngóng.
Bất kể tìm hiểu được hay không, đặt an toàn trên hết. rạng sáng ngày kia, tập trung nơi cũ, trở về...”
Nguyễn hoa lắc đầu:
“ làm vậy càng khó trà trộn hơn. theo quan sát. ngoài quân bản địa ai lao còn có một nhánh quân khác từ bọn nguyễn ánh. mỗi nhánh đều được tuyển chọn kỹ, lên chắc chắn có quan hệ mật thiết, xen lẫn vào cành dễ bị lộ.”
Lời ra, nguyễn phong trầm tư. thấy vậy, nguyễn hiền cười nhẹ:
“ ta vẫn theo ý của đại ca. thỏ khôn lên có ba hang. nhưng thay vì trà trộn. chúng ta ẩn nấp. thuận tiện tra xét địa hình. thông tin bên trong thì nhân trời tối, bắt một vài tên mà tra khảo. lần này ý công tử cũng vậy.”
Nghe lời nguyễn hiền. tất cả thấy có lí, nhanh chóng tản ra.
......
Bên trong doanh trướng, huỳnh đức ngồi ngang hàng với chiêu nan "**" đang bàn sách lược, thì phía dưới, cận binh vội vã tiến đến:
“ thưa tướng quân cùng quý vua, đúng như dự tính. bọn chúng đã giết hại toán quân bên sông, lẻn vào...”
Chiêu nan béo ục, cười khà khà:
“ tốt, chúng ta cho người vây gọn, bắt thôi...”
Huỳnh đức lắc đầu:
“ không vội. bọn chúng muốn biết chúng ta ư. vậy cho chúng biết. tương kế tựu kế. đợi bọn chúng truyền về thì hốt gọn. khi đó tin tức bên kia chắc chắn không nghi ngờ. ta mai phục là bắt gọn.”
Xong cười đắc ý:
“ trận này nhàn...”
Chiêu nan nghe xong, vỗ đùi khanh khách:
“ hảo. vậy cho dưới bàn tán. nhưng đừng quá lộ liễu.”
“ vâng...”
.......
Đợi người đi, một tên thái giám cũng nhanh đưa đến một lá thư cho chiêu nan. đọc xong, sắc mặt không thoải mái, cho huỳnh đức xem, hắn nói:
“ quân xiêm do chất tri "***" đã đến gần viêng chăn. tướng quân xem như thế nào. bọn chúng cũng muốn phân chén canh, nắm chủ đạo... là nước phụ thuộc, tôi không thể từ chối. nhưng vương đã cử ngài sang trước, không lẽ nào lùi lại. điều này thật khó cho tôi.”
Xem xong lá thư. biết vì sao chiêu nan không thích, điều kiện mà lũ người kia quá ngặt nghèo, không khác lũ cướp bóc tây sơn là bao. nhưng lúc này, vương cũng đang quan hệ thân thiết với vua rama ii, nên không phải việc hệ trọng, không nên đối chọi, ảnh hưởng hòa khí. huỳnh đức trầm ngâm:
“ không sao, hắn đến thì cho cầm đầu.”
“ nhưng...” chiêu nan còn muốn nói, huỳnh đức lắc đầu:
“ không sao. vừa định đánh giả binh tây sơn. bọn chúng đến đưa người thì càng tốt. biến giả thành thật luôn. quân ta cùng ngài mai phục. trận này chắc thắng..”
Còn chút băn khoan, nhưng nghe huỳnh đức nói, chiêu nan đành gật đầu. cáo từ trước.
........
Trong dinh thự, chiêu kan "****" nhẹ thưa:
“ thưa cha kế hoạch không thành ạ.”
Chiêu nan suy tư, gật đầu:
“ tên đó không phải là kẻ hữu dũng vô mưu. tưởng lần này ngự ông đắc lợi, mượn bọn nguyễn ánh cùng tây sơn diệt trừ bớt quân xiêm. khiến chúng không còn hống hách nữa. nhưng không ngờ...:” khẽ thở dài.
Chiêu kan nghe vậy, nói:
“ theo tin, con biết. cả xiêm với nguyễn ánh đều đối chọi với tây sơn. chúng ta nương tựa ai cũng như vậy. không bằng qua dựa tây sơn. nghe nói vua tây sơn là quang trung là kẻ tài lược. khiến cả nguyễn ánh cùng xiêm đều e dè. nếu chúng ta nương nhờ. chắc chắn bọn chúng không dâm ý kiến.”
Chiêu nan cười khổ:
“ tây sơn chỉ là mới nổi. sao sánh được hai bên kia lâu đời. có sức bảo hộ chúng ta không.”
“ nhưng chính vì vậy. bên trong còn loạn. sao có thể cai quản chúng ta. dân tộc ta sẽ có một nền độc lập đúng nghĩa. không phải như bây giờ, đến một tướng trẻ của chúng, đều có thể ra lệnh cho cha.” chiêu kan không từ bỏ, cố gắng khuyên can.
Chiêu nan nhắm mắt, thật lâu mở miệng:
“ vậy con thử liên hệ xem. mai ta sẽ phế tước vị con. để nếu thành công, con có thể đăng cơ, không vì ta mà liên luỵ. mà con thất bại, ta cũng không ảnh hưởng. kẻ yếu đúng là không có quyền. hi vọng lần này dân ta có thể yên ổn qua kiếp nạn.
Nghe xong, chiêu kan ôm lấy cha. cà hai người cùng khóc.
.........
Đêm đó, nhóm năm người tản ra, liên tục một vài lính canh bị giết.
Nhưng vừa chuẩn bị vòng thứ hai, một vài người vừa tiến nhập, đã “ phập.” một cây đao chém ngang cổ. tiếng ồm ồm của tên lính chăm:
“ mẹ kiếp, dám giết đồng bào ta ư.”
Sau đó từ doanh trướng, huỳnh đức nổi cơn thịnh nộ, quát:
“ có kẻ lẻn vào. tất cả giới nghiêm, kiểm tra khẩu lệnh, kẻ nào không biết. chảm.”
Rất nhanh, từng đám người bị kiểm tra, đặc biệt là lính chăm. may mắn không đột nhập, nếu không đã bị diệt gọn. kiểm tra một lượt, nhưng không phát hiện, huỳnh đức cau mày, lẩm bẩm:
“ đúng là lũ chuột nhắt, chỉ dám lởn vởn.” rồi nhìn sang tên thân cận:
“ không có phải làm ra có. tìm mấy kẻ không nghe lời, chém đi.”
“ vâng...”
Lúc sau, trước ánh mắt của tất cả, “ bặp..” từng lính chăm bị chém, xong xuôi, lính nguyễn lôi từ trong người mật tín tây sơn, công báo một lượt, rồi cho người lôi đi.
......
Chiêu kan đứng từ xa, quan sát, trong lòng phẫn nộ, bởi những kẻ bị chém có thân vệ của hắn cho trà trộn vào. vậy mà giờ đây, bọn chúng cho rằng là giặc và chém. hắn hừ lạnh, dẫn theo người tiến đến, trước sự bất ngờ của quân nhà nguyễn, “ phập, phập...” tất cả kẻ vừa chém lính chăm mất mạng, nhìn huỳnh đức phẫn nộ, hắn cười lạnh:
“ bản thái tử được mật báo, kẻ này là gian tế tây sơn.” rồi cho lính móc ra, những mật bài, y hệt cách quân nguyễn vừa làm. huỳnh đức nén giận, cười:
“ đúng là ta không có mắt. cảm tạ thái tử đã chỉ ra. huỳnh mỗ cảm tạ.”
Nói xong nhìn tất cả, quát lớn:
“ có kẻ trà trộn. đêm nay toàn bộ giới nghiêm...”
Xong bỏ vào doanh trướng.
Hắn cười, bộ mặt dương dương tự đắc, về phủ.
.......
Huỳnh đức vào trong, nhìn tên cận vệ:
“ đem tin đưa cho chiêu nan, ta muốn một câu trả lời..”
“ vâng...”
........
Trong đêm