Tổng bộ đông ấn anh ở thành phố calcutta. charles đang bồn chồn không thôi. mặc dù không thích william và dòng họ hastings, cũng muốn tiêu diệu, nhưng giờ chưa phải lúc, nhất là khi ngài fox còn. nhưng vừa nãy, trên đường đi ra ngoài, hắn vô tình nghe thấy nhiều kẻ đang thầm thì nói với nhau về việc con trai hắn hại william. bỏ mặc công chuyện, trở lại phòng nghỉ, thật lâu khi đã bình tâm, quay sang tên tổng quản:
“ ngươi đi gọi công tử lại đây.”
“ vâng.”
............
Từ khi trò chuyện với nguyễn toản, đi đó đây, tích cách hắn hoàn toàn thay đổi, hướng ngoại nhiều hơn. trở lại ấn độ, shole vội vã gặp hắn nói:
“ thưa cha, con muốn cầm quân đánh trận, như ông nội, rồi được lưu tên trong sử sách đất nước.”
Charles bất ngờ, nhưng nhìn ánh mắt kiên trì, gật đầu:
“ được.”
.........
Tuy nhiên không quá quan tâm, đồng thời đề phòng loạn lạc, charles cử thêm người đi theo bảo vệ.
Nhưng dần dà thành tích truyền về, charles bất ngờ không thôi, vô cùng tự hào mà kể với các đồng nghiệp, tướng lĩnh...
Sau này cuộc chiến gian khổ, nhất là tiến vào địa phận miến điện, charles không nỡ lòng, đẩy con sang kinh thương. nhưng không ngờ, shole như cá gặp nước, càng buôn càng lãi. tài chính công ty từ âm thành dương. tiếng vọng về shole càng lớn trong giới quý tộc. charles càng thêm tự hào hơn.
.........
Vừa nghĩ xong, shole đã đến, nhìn charles nói:
“ cha cho người gọi con ư, có việc ạ. “
Charles nhìn lại, thấy con càng ngày càng gây, hơi đen đua, chua xót nói:
“ làm thì cũng lên giữ sức khỏe. việc nhỏ để cấp dưới lo. mau tìm cô vợ, mẹ con gửi thư nhắc suốt... cha mẹ đã già, cần cháu bế...”
Thấy lại vấn đề này, shole qua la:
“ duyên tới sẽ lấy, cha mẹ đừng thúc. nếu chỉ là việc này, không có việc khác, con phải về, sắp có chuyến hàng lớn.”
Charles thở dài, sắc mặt chuyển thành lạnh băng, nói:
“ con làm việc hồ đồ gì. con cho tên william đó đi đâu? dù nghét nhưng đẩy hắn vào chỗ chết cha con ta cũng không tốt lành. ngài fox vẫn còn, đừng để bị kẻ khác lợi dụng, làm con tốt thí.”
Nghe cha mắng xối xả xong, shole hồ nghi khẽ thốt:
“ hắn chưa trở lại ư. đúng là phế vật, mang hơn 2000 người mà không ăn được đám sơn tặc đó ư. vô dụng, chết cũng tốt.”
Charles nổi giận, đập bàn:
“ con mau chóng bàn giao lại. con sai hắn đi đâu, làm gì. nếu không đừng trách, ta đánh con.”
Thấy cha nổi giận, biết tình hình nghiêm trọng, shole nhanh chóng bàn giao, charles nghe xong, khẽ thở phào, nhìn tên tổng quan
“ xem modro ở gần kengtung không. nếu có, bảo hắn mang mang 5000 người qua. thử đánh thăm dò. nếu khó nhai thì tìm cách đàm phán hợp lí nhất.”
“ vâng.”
......
Thông tin đoàn quân eis đến, với số lượng lớn hơn, vừa truyền lại. đang chỉ đạo quân lính. thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, nguyễn toản bước ra, quát:
“ có chuyện gì?”
Tên lính vội vã đáp:
“ thưa công tử, có chín lão già đến đòi gặp công tử. nhưng thuộc hạ không cho vào. lên chúng gây sự.”
Nguyễn toản đi ra. chín người thấy hắn, tức khắc quỳ xuống, kính cẩn:
“ chúng tôi thay mặt cho tộc người shan ở kengtung đến tạ tội với tướng quân về vụ việc cơn sóng ở mê - kông. mong tướng quân tha tội.”
Nghe xong, nguyễn toản nở nụ cười:
“ không đánh không quen. mời chín người đến doanh trại nói chuyện.”
“ cảm tạ.”
......
Sau khi đến nơi, nguyễn toản cho tất cả ra ngoài, mở miệng:
“ các ngươi có thể làm gì.”
Kaotai vội vã thưa:
“ ngài cũng biết, thế giới này không hề đơn giản như bề ngoài. từ khi bão thiên thạch nhấn chìm loài khủng long, kỷ băng hà xuất hiện. rất nhiều nhóm người đã lựa chọn rời đi. nhưng không ít kẻ lựa chọn ở lại, huệ duệ của họ vẫn tồn tại đến ngày nay. tuy không thể hô phong hoán vũ nhưng dựa vào mật tạng và bí truyền, xem phong thủy; gieo quẻ tốt lành... vẫn có một tay. chúng tôi cũng truyền thừa từ xa xưa đó. tổ tiên là đạo vương, am hiểu bói toán chi thuật, có thể giúp ngài xem thiên tượng, chọn đất đóng quân, đơn giản câu thông với thiên địa....” nói đến đây, nhìn nguyễn toản cười trừ:
“ tất nhiên không thể so sánh với ngài. nhưng ngài cũng biết, việc này xem tổn hao rất nhiều đặc biệt là tuổi thọ. chúng tôi hy vọng khi gia nhập, sẽ giúp ngài những việc cỏn con đó. mong ngài chấp nhận.”
Nguyễn toản gật đầu:
“ được. nhưng điều kiện là gì. nếu quá cao ta sẽ không đáp ứng được.
Kaotai cười:
“ chúng tôi đâu dám. chỉ cần ngài sau khi thành công, chiếu cố phần nào tộc chúng tôi. chúng tôi có tuổi, cũng khó sống lâu được. huyết mạch truyền thừa càng xa càng mỏng. đến đời chúng tôi đã gần như đoạn. mật tạng rất ít người có thể tiếp thu.”
“ được. ta đồng ý.” nguyễn toản nói, xong lấy trong người chín viên thuốc đưa lại.
Không chần chừ, cả chín cầm lấy uống. đây như sự thừa nhận, uống xong, không có vẻ chán nản mà chín người vô cùng vui vẻ như giải thoát. cúi khom người.
Rất nhanh ngay trong đêm, mê vệ thành lập. nguyễn toản cho mọi người vào, nói:
“ sau này trước khi đặt doanh trại, giờ xuất quân... các ngươi có thể tham vấn họ xong đưa kết quả lên cho ta.”
Nhìn mấy người có ý kiến, nguyễn toản đơn giản, nói:
“ việc trên sông mê kông, họ gây ra.”
Lời vừa dứt, hình ảnh hôm đo hiện về, không còn ngờ vực, tất cả đều kính cần. thầm than may mắn.
.........
Biết sắp tới có kẻ địch, muốn tỏ ra mình có ích, bọn kaotai không kể nắng mưa, dò xét một lượt địa hình. đánh dấu những điểm ‘ mù’; bẫy chông nhanh chóng bố trí theo, không còn lộn xộn như trước. làm xong, tất cả đều hồi hộp chờ đợi.
.....
Không lâu, modro mang 5000 quân tới, nhưng chỉ hai