Nhật liễu dứt lời, phía dưới hàng loạt người đứng dạy nhao nhao, cao giọng nói:
" tại hạ lý thất long xin được gửi lời hỏi thăm phan cô nương." rồi quay sang tú bà:
" nguyệt nương, nghi lại, lý mỗ tặng 1000 lượng bạc cho phan cô nương."
Mị nguyệt cười như hoa nở:
" được. cảm ơn lý công tử."
Phía trên, nhật liễu cũng khom người, cười thật tươi:
" cảm ơn lý công tử chiếu cố."
" haha. không có gì. phan cô nương một nụ cười đáng giá ngàn vàng. "
Có lý thất long chiếu cố, phía dưới mọi người nhao nhao tỏ vẻ, số bạc thưởng càng nhiều hơn, hàng người nhốn nháo.
Phía dưới, nguyễn toản lắc đầu, cười:
" thật là chết vì gái là có thật." cũng đứng dạy bước ra ngoài. nhưng vừa quay đầu, bên trên nhật liễu giọng vang lên:
" vị công tử xin dừng bước được không?"
Nguyễn toản xoay người, ngạc nhiên đáp, trong ánh mắt căm tức của những người xung quanh:
" không biết phan cô nương có chuyện gì."
" tiểu nữ vừa gẩy đàn, các vị ở đây ai lấy đều khen hay. chỉ có mỗi công tử chê, nếu chưa được ở đâu. mong công tử chỉ giáo để tiểu nữ sửa sai ạ."
Nghe vậy, nguyễn toản lắc đầu cười khổ, biết cô gái phía trên nói khéo, lấy trong người 100 quan đưa cho mụ tú bà, cười:
" tiếng đàn cô nương rất hay, vừa tại hạ ngơ ngẩn mà quên mất. có chút bạc xin được tặng cô nương. một khúc đàn đáng giá."
Xung quanh cũng nhao nhao:
" hừ. lại một kẻ định xem chùa. "
" chắc bọn tỉnh lẻ lên. không hiểu quy củ còn học đòi phong lưu."
" nhìn xa cứ tưởng hình người. lại gần mới biết súc sinh không bằng."
........
Nguyễn toản nghe vậy, chỉ cười, xoay người rời đi.
.......
Đứng trên đài, quan sát, nhật liễu trong ánh mắt càng trở lên kiên định.
Có thể mọi người chỉ biết thiên lâu các là một quán lầu xanh, cùng hội thi tổ chức 6 tháng 1 lần. nhưng lại có tuổi đời mấy ngàn năm. đất nước có thể thay đổi triều đại, nhưng thiên lâu quán vẫn đứng yên.
Mọi thứ bắt đầu từ thông lệ tổ chứ hội thi. nhiều người có lẽ chỉ để ý ban thưởng, bởi chúng vô cùng hậu hĩnh. nhưng với bất kì ai để ý, sẽ rõ những ban thưởng đó tuy trân quý. nhưng sẽ trở lên vô cùng tầm thường so với " món quà" được ban thưởng xuất hiện 15 năm một lầm. bởi đó là hòn ngọc bảo- những người phụ nữ tài hoa, xuất chúng. lần này đến dịp nàng.
Các nàng đều là những đứa trẻ mồ côi, được " mẹ" nhận nuôi và cho ăn học. tất cả từ nhỏ đến lớn đều phải nghe sự sắp xếp của " mẹ". câc nàng đều phải học đủ thứ: từ lễ nghi, sâch vở, ca cầm đến vũ đạo, ẩn thân, kiếm thuật... bất cứ thứ gì đều tinh thông. nàng từng nhớ có người muốn bỏ chốn, lười nhác đã bị đánh chết tươi, mẹ nhìn các nàng mà nói:
" đừng bao giờ suy nghĩ việc bỏ chốn bây giờ. không phải ta không cho các ngươi cơ hội. đến khi 18 tuổi ta sẽ để các ngươi rời đi, tự lựa chọn người mà mình gắn bó. nếu ai còn tái phạm, ta sẽ không bỏ qua."
.........
Câu nói đó ám ảnh nàng đến hiện nay.
Chỉ mới hôm qua, nàng mới biết được tất cả chân tướng. nhìn xung quanh, số người càng ngày càng ít, đến bây giờ chỉ còn 15 người. nàng cùng mọi người còn đang lo sợ, mẹ đã tiến đến, nhìn một lượt, nói khẽ:
" đến nay các con đã đủ 18 tuổi. cũng là lúc các con lên biết chân tướng. đối với thiên lâu các, chỉ có kẻ mạnh mới biết được sự thật. hi vọng các con xem xong, hãy tha thứ cho mẹ."
Rồi mẹ giở một quyển sách đã ố vàng, bằng giọng nói chầm chậm đọc.
" ngày 1/10/246" bính dần". ta tỉnh lại trong một hoàn cảnh xa lạ, xung quanh ta là khung cảnh hoang sơ. ta hốt hoảng, những cảnh tượng quen thuộc đã biến mất.
Bỗng chốc có một người chí chiết ta, bực dọc, ta quăng tay, chẳng may khiến người phụ nữ đó bị chết. ta sợ hãi bỏ chạy."
" ngày 1/11/246, sau bao ngày trốn trong rừng núi nưa" nay thuộc các thị trấn nưa huyện triệu sơn, xã mậu lâm huyện như thanh, xã trung thành huyện nông cống, thanh hóa", ta cũng hiểu được ta đang ở đâu và mình là ai. hoá ra đây là xuyên đến thời kì bắc thuộc, khi nước ta còn bị giặc đông ngô chiếm. ta căm phẫn và vô cùng sợ hãi bất lực. ta chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi. giờ ta hận mình không nhớ nhiều về lịch sử, hối hận thay. ta cũng cố nhớ lại những gì biết nghi lại, ta sợ hãi một ngày mình quên mất.
" ngày 1/1/247, ta cũng dần quen với cuộc sống nơi đây. ta cũng tập hợp được đội quân hơn 1000 người. có thể chế tạo giấy để bán kiếm lương thực. chẳng mấy chốc ta sẽ có đủ người đánh đuổi bọn giặc."
....
" 5/5/248, ta không thể chịu