"cầu ủng hộ qua momo số 0369442379. cảm ơn các bạn đã đề cử. cảm ơn nhiều."
Kinh đô, cả căn cứ hắc vệ quân ai cũng lòng đầy hoảng sợ, bởi theo phân phó của tony đặng, mọi người biết được bí mật trong cung, điều mà không chỉ nguyễn huệ mà tất cả các vị quân vương đều giấu kín, nó liên quan đến mặt mũi, thể diện.
Bầu không khí trầm lặng, bị xua tan bởi tiếng chim câu, tony đặng bắt lấy, đọc thư xong, khẽ thở phào:
“ không sao, mọi người đi làm việc bình thường.”
Mấy người nhật liễu khom người rời đi.
......
Không còn ai, tony đặng nhìn sang ngọc cẩm nhàn:
“ công tử đã tiên lượng được việc này. lệnh cho chúng ta rút tất cả người ra khỏi kinh ngay lập tức. nàng đi bảo nhật liễu chuẩn bị. xong xuôi, nàng báo lại. ta sẽ mang thư vào cung rồi cấp tốc rời đi.”
Ngọc cẩm nhàn lo lắng:
“ hay chàng sai người khác mang, theo lối cũ là được.”
Tony đặng cười:
“ việc công tử giao, ta tự làm mới yên tâm. mặt khác nếu không phải ta đưa thì mối nghị kỵ của bệ hạ cùng công tử càng lớn, để ta đưa cũng tránh gây phiền hà cho người. “
Ngưng giọng, tiếp:
“ nếu có bất lợi, nhưng chắc phải đợi ta đi xa mới ra tay nàng phái người tiếp ứng khi cửa đông là được.”
Ngọc cẩm nhàn nghe vậy, gật đầu:
“ vậy thiếp đi trước chuẩn bị.”
“ ừm.” tony đặng đáp.
........
Việc chuyển rời vô cùng nhanh chóng, chỉ cuối ngày, ngọc cẩm nhàn cùng nhật liễu bước tới, nhật liễu nói:
“ thưa tướng quân, mọi người đã ra ngoài an toàn. ngoài ra trong lúc di chuyển, thuộc hạ còn bắt được vài tên mật thám. nghi là người của hắc vệ. nên xử lý ra sao ạ?”
Tony đặng suy tư, đáp:
“ ngươi tạm thời trói giam, đánh hôn mê. quẳng vào một phòng bất kỳ.” rồi thở dài:
“ đã xong, để ta vào kinh. hai người mau chuẩn bị.”
“ vâng.” hai người vội đáp.
.......
Có kinh nghiệm lần trước, tony đặng nhanh chóng tiến vào mật phòng, yên lặng chờ đợi. không lâu, sau khi bùi đắc tuyên sỉ vả, cười lớn, rời đi. nguyễn huệ ngồi dậy, đi vào, thấy tony đặng đã đứng, trầm giọng:
“ ngươi đến có việc gì? em ấy đưa thư cho ta?”
Bị ánh mắt soi xăm, tony đặng khẽ lau mồ hôi chảy dài trên trán, đáp:
“ vâng. mời bệ hạ xem.”
Nguyễn huệ cầm lấy, đọc xong, sắc mặt hòa hoãn, nói:
“ được rồi, ngươi rời đi. từ sau quên lãng lối đi này. nếu lộ ra, dù toản có đứng ta cũng chém bằng được ngươi.”
“ vâng. thuộc hạ nhớ.” tony đặng cần trọng đáp, khom người chào tạm biệt.
...
Đợi không còn ai, hồ thức như bóng mà thình lình xuất hiện, nguyễn huệ nói:
“ người chết là người có thể giữ bí mật. ngươi dẫn người đuổi theo. làm gọn nghẽ, nếu chúng có chuẩn bị thì thử thăm dò, tránh gây xung đột quá lớn. đồng thời cho lệnh các nơi. bắt đầu chuẩn bị.”
“ vâng.” hồ thức đáp.
Nguyễn huệ ngồi xuống, nhìn cái tên trước mặt, than thở:
“ thật là ngươi. có lẽ đợi thêm vài năm mọi thứ âm thấm thuộc về. cần gì trong lúc này chứ.” xong nhìn bóng hình phản chiếu qua gương, cười mỉa:
“ có lẽ vạn người biết chỉ có ta u mê. nếu đã vậy, ta sẽ cùng ngươi chơi.”
........
Ra ngoài căn dặn kẻ giả trang, nguyễn huệ mang một thân hình áo đen đi theo lối nhỏ rời cung. ra đến ngoại thành, theo đường núi, đi lên một trang viên nằm sâu cách xa xung quanh.
Dù ban đêm, nhưng nơi đây đèn đuốc vẫn sáng trưng, mặc cơn gió rét căm căm, ai nấy đầu mình trần, đối luyện.
Nguyễn lữ đang tập luyện, thấy anh, vội cho người đối luyện, tạm nghỉ, nhón chân lên nóc nhà, đứng cạnh nguyễn huệ, nói:
“ anh có muốn đối luyện chút. giả trang nằm hoài cũng mệt.”
Nguyễn huệ lắc đầu:
“ để khi khác, nay ta đến muốn lấy người hành động.”
Nguyễn lữ giật mình:
“ anh chuẩn bị ư. lúc này liệu có ổn.”
Nguyễn huệ cười:
“ không quá sớm. kẻ đằng sau ta biết nhưng vẫn có chút không đành lòng... em nghĩ xem ta phải làm sai.?”
Nguyễn lữ nghe nó vậy, cũng hiểu chuyện gì, vội khuyên ngăn:
“ độc ác nhất lòng dạ phụ nữ. nếu còn nhân nhượng e rằng càng bất ổn. nếu anh không lỡ thì để em.”
Nguyễn huệ lắc đầu:
“ bấy lâu ta chạy trốn, có lẽ lên một lần đối mặt. em cử một nửa theo ta ra bắc. còn đâu em mang người ra mặt phục ở phú xuân, ta lo khi kinh có chút bất ổn, anh cả lại bị tên vũ văn nhậm xúi bậy mà làm hỏng việc. anh cùng ta bất hòa, mẹ đã mất, may có em khuyên can được.”
Nguyễn lữ nói:
“ hay để em gặp mặt nói chuyện thẳng. chuyện ta mưu đồ ít cũng báo cho anh cả một câu. không sau biết lại phật ý.”
Nguyễn huệ cười khổ:
“ đợi thống nhất đã, ta với em cùng gặp anh tạ lỗi. dù sao chuyện khi đó cấp bách...”
“ vâng.” nguyễn lữ đáp.
Sau đó hai người dẫn theo người rời đi.
......
Đến gần khu vực xây dựng, phương hoàng trung đô, nguyễn huệ cho người dừng lại, một mình giả trang lái buôn tiến vào quán nước ven đường. cất giọng:
“ cho con xin ấm trà nóng cụ ơi.”
Tả ao lau chút mồ hôi thấm ra, bưng lại:
“ mời...” còn chưa dứt lời nguyễn