Trên dòng sông hương, một chiếc thuyền nang nhẹ trôi, phía trên hai bóng hình thẫn thờ thả câu:
“ uỳnh.”
Bỗng màn nước xao động, nguyễn nhạc nhanh chóng kéo cần, một con cá lớn chừng bàn tay nhanh chóng vào giỏ. ngồi bên, chứng kiến vậy, nguyễn toản cười khổ:
“ anh có bí quyết gì mà khiến cá nhao nhao cắn câu vậy? chỉ em với.”
Nguyễn nhạc tung lưỡi ra xa, lắc đầu:
“ ta cũng không biết. lòng an nhiên là được.”
Nguyễn toản cười, nói:
“ mà chuyện hôm qua huệ nói, anh nghĩ sao. em biết anh có nỗi khổ tâm. nhưng bách tính còn lầm than. anh thật tâm nhẹ nhõm, buông được ư.”
Nghe nguyễn toản hỏi, nguyễn nhạc trầm mặc.
.......
Khi xưa kéo cờ khởi nghĩa. bao đắng cay, hắn từng trải. bên người những kẻ thân tín dần dần ngã xuống... vậy lên khi chiếm được thuận hóa, làm chủ vùng đất nam hà. hắn có thay đổi lớn trong suy nghĩ. chính vì vậy, hắn cho người đắp lại lũy thầy, tiếp tục chia đôi đất nước. rất nhiều kẻ chê cười, đến cả nguyễn huệ đều cho rằng hắn ‘ chí đã mỏi’.
Nhưng ai biết, hắn muốn dùng cách ‘ôn hòa’ để thống nhất, chia để trị. nắm chắc miền nam làm bàn đạp bao trùm mặt bắc. nguyễn huệ khác hơn, quả quyết hơn. tiếp tục mở rộng, diệt lê, diệt trịnh... cùng với tài năng và chút may mắn, nhà tây sơn thành lập. người ngoài cuộc, hắn có thể thấy, nếu không có nguyễn toản, có lẽ giờ đất nước vẫn là mớ bòng bong, phù lê, phù nguyệt mọc lên như cỏ sau mưa. phải mất hàng chục năm đê mài hết.
Không chỉ vậy, mà với quyết sách của hắn, nhiều người dần nghiêng về nguyễn huệ, chứng kiến toàn bộ. không muốn anh em bất hòa. cùng với việc nàng mất đột ngột. trong tâm trạng chán chường, hắn chấp nhận nhàn hạ, thoải mái tiêu dao.
Lần này, nếu không nghe tin nguyễn huệ ốm nặng, có lẽ hắn chả muốn rời quy nhơn. nhưng vừa ra, nguyễn huệ lại muốn hắn cùng cầm quân xuôi nam, thống nhất giang sơn.....
.....
Thật lâu, nguyễn nhạc gật đầu:
“ có lẽ ta sẽ đi. coi như chuyến du lịch về phương nam.” rồi quay sang nguyễn toản:
“ mà em cũng tham gia chứ.”
Nguyễn toản cười:
“ chiến dịch vĩ đại lưu danh sử sách, em phải tham gia chứ.”
Đúng lúc này, bên ngoài, vang lên tiếng ồn ào. mấy người bước vào, nguyễn lữ nhìn hai người, cười:
“ anh cả, anh toản...”
Nguyễn nhạc thả cần, nhẹ vẫy đưa thuyền vài bờ, bước lên, nhìn chăm chú nguyễn lữ, gật đầu:
“ em còn sống. vậy mà khiến mấy năm nay ta buồn tự trách không thôi.”
Nguyễn lữ cười trừ:
“ mong anh thông cảm. khi đó muốn lừa lũ nguyễn ánh nên em tự chủ trương. mong anh tha tội.”
Nguyễn nhạc tiến lại vỗ vỗ vai:
“ không sao, không sao...” rồi quay sang nguyễn huệ:
“ em còn chuyện gì giấu giếm ta nữa. không chưa đánh trận, đã đau tim mà chết mất.”
Nguyễn huệ nhìn xung quanh, lắc đầu:
“ dạ không. mọi người ở đây đều là những người chủ chốt chỉ huy kế hoạch lần này...”
Nhưng lời vừa dứt, trần công xán từ ngoài vội vã bước vào, khom người:
“ lão đến muộn. mong mọi người không trách.”
Nói xong, nhận ra bầu không khí lúng túng, cúi đầu, nguyễn toản đứng bên mở miệng:
“ ồ trần tiên sinh, nghe mọi người kể nhiều giờ mới gặp, thật hân hạnh.”
Trần công xán cười:
“ lão mới lên cảm thấy vinh hạnh. dù ẩn cư nhưng tiếng tăm vương gia cũng như sấm bên tai.”
“ haha.” nguyễn toản cười lớn, bầu không khí dần thoải mái.
......
Nguyễn nhạc giờ cũng biết ai, quay sang bên. nguyễn huệ cũng xấu hổ, cười trừ:
“ chắc chắn là không còn.”
Nguyễn nhạc gật đầu:
“ vậy mọi người cùng vào trong. chúng ta bàn bạc.”
......
Trong căn phòng, toàn bộ chiến lược nam tiến đã được sơ họa theo ba hướng. đưa từng người quan sát 1 lượt, nguyễn huệ nói:
“ kế hoạch mọi người đã nắm. lần này chúng ta sẽ đi chi tiết. bắt đầu từ nhánh đầu tiên. nhánh thủy bộ kết hợp. mục đích kéo dẫn hệ thống tử thủ gia định theo hướng bắc. ta dự định khoảng 1 doanh "1,5 vạn quân". bộ binh: cầm đầu là lý văn bưu, phó là lê văn hưng, cao tắc tựu. thủy binh cầm đầu: đặng tiến đông, phó là đống công trường, hồ công thuyên.”
Phía dưới nghe điểm tên, đặng tiến đông, lý văn bưu... nhanh chóng đứng dậy. nguyễn huệ đưa qua toàn bộ tình báo vùng khánh hòa, bình thuận, phú yên..... chỉ lý văn bưu:
“ với mục đích và số quân như trên, ngươi định đánh như thế nào.”
Lý văn bưu xem xét một lượt, đáp
“ thưa bệ hạ cũng như mọi người. thần sẽ cho bộ binh kéo xuống quy nhơn, sau đó xuất phát đồng thời. thủy binh theo thị nại đánh ra vịnh vân phong, xong kéo nhanh chiếm vịnh cam ranh. nơi đây quân nguyễn cho đặt pháo cùng xây căn cứ. chúng ta mang theo định quốc 1, bắn rát, lợi dụng hướng gió, ép chúng lui. lấy đây làm bàn đạp.
Bộ binh theo quy nhơn đánh xuống phú yên, rồi ninh hòa, sau đó hai mặt giáp công chiếm diên khánh, làm bàn đạp chiếm bình thuận, uy hiếp biên hòa. quân nguyễn sẽ kéo ra, là cơ hội cho thủy quân đi qua sông cần giờ vào chiếm lĩnh hai cửa sông thị nghè và gia định.”
Nghe trình bày xong, nguyễn huệ nhìn xung quanh:
“ mọi người có ý kiến gì không?”
Cao tắc tựu vội thưa:
“ đó là tình huống tối ưu nhất. nhưng thần theo tin báo, chặn ở vịnh cam ranh là hai người pháp là nguyễn văn phấn "dayot", nguyễn văn chấn "vannier" cùng ba thuyền chiến phương tây. định quốc 1 tuy uy lực, nhưng kiến nhỏ cũng có thể cắn chết voi. thần thấy việc xông từ vịnh vân phong thẳng lên là không ổn. mặt khác ở bình thuận, tướng nguyễn quang huy cũng vừa báo, lê văn duyệt, nguyễn văn thành bất ngờ