"góc giới thiêu: tuy không phải thời này nhưng video rất hay, mình cũng cảm ơn nhóm việt sử kiêu hùng" yt: đuốc mồi" đã mất hơn 1 năm làm ra. mọi người có thể thử xem qua, chắc chắn sẽ không khiến thất vọng, hiện đang top 25 trending việt nam.
Bình ngô đại chiến
Https://youtu.be/vyjfz33l6bu
"
Ngoài thành, quân nguyễn cũng không rảnh rỗi. có bài học ở quy nhơn lần trước, nên sau khi cho thu quân về, trịnh hoài đức nhanh chóng cử nhiều nhánh do thám, tản ra khắp nơi. đề phòng quân tây sơn tập kích.
.......
Doanh trướng, lê văn duyệt nhìn bản đồ bình thuận thở dài:
“ nơi đây không khác mai rùa. muốn đập phá phải hao binh tổn tướng.” rồi khẽ cảm thán:
“ tên nguyễn quang huy không có trong tây sơn thập hổ, không ngờ lại có tài điều binh lại diệu vậy.”
Trịnh hoài đức gật đầu
“ tài tên đó không thua kém lũ diệu, dũng... nhưng khi nhạc, huệ phân ly. lựa chọn ở lại phú xuân, lên nhiều người không hay. trước vương có cho người điều tra về hắn.”
Lê văn duyệt nhìn ra ngoài, thấy binh sĩ nằm la liệt, thương thế đầy mình đang chờ cứu chữa, đau lòng:
“ ngươi có cách nào chiếm thành mà ít thương vong nhất không.”
Trịnh hoài đức suy tư, nói:
“ muốn giảm thiểu thương vong, chúng ta phải hiểu được nội tình bên trong thành. nhưng chúng ta không, muốn nghĩ cách cũng khó.” sau giật mịn, thốt:
“ quên mất. trong thành chúng ta có người. hắn trước làm quan trải qua hai đời chúa võ vương và định vương. sau tây sơn đoạt nước, định vương chạy vào sài gòn thì người ấy lui về ở ẩn. nguyễn nhạc nghe tiếng dùng lễ vật để cầu, nhưng người nhất định không ra giúp. người nay văn chương như nước chảy, xuất khẩu thành thơ, thường tự ví mình như quản nhạc. ta thử liên hệ để hỏi kế của hắn xem sao.”
Lê văn duyệt cau mày:
“ kẻ ấy là ai? sao ta chưa từng nghe tiếng.”
Trịnh hoài đức đáp:
“ hắn tên đặng đức siêu "1", chắc tướng quân đã nghe qua.”
Lê văn duyệt kinh ngạc:
“ là hắn. ta tưởng đã mất.” sau đó tiếp:
“ nhưng hắn ở trong lòng địch, chúng ta có thể tiếp xúc ra sao?”
Trịnh hoài đức đáp:
“ tôi từng gặp một lân. biết có đường rừng có thể đi. cẩn thận chắc sẽ không ai phát hiện.”
Lê văn duyệt gật đầu:
“ vậy được. ngươi mau chóng lên đường.”
Trịnh hoài đức vội ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
......
Mấy ngày sau, lê văn duyệt tuần tự sáng sớm và chiều cho quân công thành, xong rút lui. sớm chuẩn bị quyết chiến, chứng kiến vậy, nguyễn quang huy cau mày:
“ tên này lẽ nào muốn đánh trường kỳ? như vậy có lợi cho ta không phải hắn.”
Nguyễn lân bên cạnh, nói:
“ có thể là yên bình sau bão giông. chúng ta càng phải cẩn thận hơn.”
Nguyễn quang huy gật đầu:
“ đúng. ngươi cho người càng thêm cẩn trọng. không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng được rời đi.”
“ vâng.” nguyễn lân vội đáp.
Nguyễn quang huy ngẫm nghĩ, hỏi:
“ dân chúng đã rời đi hết chưa.”
Nguyễn lân lắc đầu:
“ ai muốn đi đã đi. nhiều người ngoan cố vẫn ở lại, họ nói đây là quê hương, đất tổ. quân ta hay bọn nguyễn cai trị, họ đều không quan tâm.”
Nguyễn quang huy cười:
“ được. dân chúng đã đi. tiếp tới, ngươi lệnh cho các binh sĩ bị thương mau lui về phú yên. bảo họ an tâm chữa khỏi, sau đó chiến đầu còn nhiều.”
“ vâng.” nguyễn lân đáp, nhanh chóng rời đi.
Còn một mình, nguyễn quang huy chậm rãi lên tường thành đi một vòng tuần tra.
........
Ngoài thành, ba ngày sau đặng đức siêu đến, sau một hồi khách sáo, hiểu tình hình, cười:
“ muốn câu cá ắt phải có mồi. ta xem ngày mai gió sẽ đảo hướng, ngài cho người tập hợp, thu gom quả sưa đỏ, sau đó châm lửa đốt lên. một mặt, chúng sẽ cho mùi thối, ảnh hưởng tinh thần, sự tập trung của địch. mặt khác, khói lớn sẽ làm giảm khả năng quan sát từ xa. quân ta có thể cơ hội đó, chúng ta áp sát cửa bắc - nơi ảnh hưởng nhất, âm thầm chiến, từ đó mở cửa cho người của ta nhanh chóng vào thành.”
Lê văn duyệt suy tư:
“ đốt vậy, khi chúng ta công thành đều sẽ bị ảnh hưởng. giết địch 10 tự tổn thương 8 ư.”
Đặng đức siêu cười, cười, lôi ra một loạt túi nhỏ, nói:
“ đây là loạt bột tôi điều chế. chỉ cần pha loãng, tẩm vào khăn, quân trên mặt sẽ át được mùi đó.”
Lê văn duyệt cầm lấy, khẽ gửi, quả nhiên là mùi thơm, gật đầu:
“ được. chúng ta mau chóng tiến hành.”
.......
Quả nhiên, sáng sớm tinh mơ, trong thành đã nồng nặc mùi khói hôi thối, dân chúng ai nấy oán than. nhiều người ăn vào khi ngửi liền nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.
Trên tường thành, nguyễn quang huy cau mày, hét lớn:
“ chút này có đáng bao. tất cả tập trung, giữ vững vị trí.”
“ rõ.” binh lính hô vang. nhưng chẳng mấy chốc, mùi thối nồng nặc, khiến không ai không phải đưa tay lên mũi che. nguyễn quang huy thở dài, nói nhỏ với nguyễn lân.
......
Có sự trợ giúp của khói, tuy công thành vẫn thất bại, nhưng thương vong đã giảm. khiến sĩ khí quân nguyễn vốn giảm sút, bắt đầu tăng lên.
Trời chiều dần buông, sau một hồi công thành, lê văn duyệt cho quân nghỉ ngơi, nhìn một nhánh người áo đen, trang phục chỉnh tề, nói:
“ lần này hành động quyết định thắng hay thua. các ngươi tuyệt đối phải tuân thủ những gì ta đã nói.”
“ rõ.” binh lính đồng thành.
Căn dặng thêm, lê văn duyệt vẫy tay, một đội quân vừa đứng biến mất chỉ còn những hàng cây