Hôm sau, để bù đắp khoảng thời gian xa cách, nguyễn toản dẫn lấy đoàn thị điểm đi dạo xung quanh.
Đúng dịp diễn ra chợ phiên, nguyễn toản liền dẫn nàng đi dạo. xung quanh là liên tục những món hàng trang sức nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng bắt mắt. chỉ dạo được nửa mà nguyễn toản đã tay xách lách mang, mà khổ nỗi đoàn thị điểm còn chưa có ý định dừng lại.
Đến cửa hàng " kim sơn các" , nguyễn toản cảm thấy quen quen, nhưng nhanh chóng được kéo vào trong. la liệt đồ trang sức được bầy biện, chính giữa là vòng ngọc trai được chế tác vô cùng tinh tế. ra hiệu cho nhân viên mang xuống, nguyễn toản cầm lấy, vòng tay qua cổ ướm lên nàng. ánh nắng từ phía xa chiếu lại khiến ngọc trai trở lên vô cùng lung linh, phối hợp nhan sắc của nàng, như một bước tranh tuyệt mĩ.
Chủ quán nhìn thấy hai người tình tứ, tấm tắc mà khen:
" đúng là món đồ sinh ra để dành cho cô nương. nếu mua, tôi chỉ lấy 666 quan."
Nghe giọng nói quen thuộc, nguyễn toản quay lại, cười:
" là ngươi??"
Vũ trượng giật mình, lùi lại:
" ma.....ma......"
Nguyễn toản nhanh chóng bước lên, túm lấy cổ, gằn giọng:
" ngươi hi vọng ta chết vậy ư?"
Bên ngoài những cửa hàng trang sức, luôn luôn có những hộ vệ được thuê nhằm bảo vệ cửa hàng. nghe tiếng động nhanh chóng tiến vào, nhưng khi nhìn thấy nguyễn toản, quay lại trông vũ trượng, ánh mắt đầy thương hại.
Bất kì ai đến vùng này đều nghe danh vương gia, từ chiến công đánh tan cuộc vây hãm của luc phản động, giúp làng đại từ khu vực nghèo nàn trở thành trung tâm kinh tế của vùng..... bất kì đều khiến mọi người rung động. nhìn thái độ của lũ hộ vệ, vũ trượng gào lên:
" các ngươi.....các ngươi....nhận tiền của ta mà không làm việc ư."
" hừ. muốn chết thì chết một mình. tiền công chúng ta sẽ trả lại. có tiền nhưng trước hết có mạng để tiêu đã." rồi nhìn sang nguyễn toản:
" xin được tham kiến vương gia. nếu cần gì, vương gia xin việc sai sử."
" ừm. các ngươi lui ra đi." ném một túi nhỏ bên trong còn mấy quan, tiếp:
" bên trong còn chút bạc, coi như đền bù thiệt hại của các ngươi."
" đội ơn vương gia."
Tiễn biệt lũ hộ vệ, nguyễn toản cũng thả ra, vũ trượng cả người sơ xác nằm xụi lủi trên sàn, thấy đoàn thị điểm định nói, nguyễn toản vuốt ve khẽ đánh mắt: tí nữa ta giải thích rồi đỡ nàng ngồi nghỉ.
Nhìn về vũ trượng nói:
" ta cũng không làm khó ngươi, vì sai người giết ta. tội chết có thể miễn, sống khó thể tha. ngươi nghĩ ta lên làm gì....."
Trước ánh mắt sắc nhọn, vũ trượng run run nói:
" bức hoạ, nô tài xin được kính dâng lại."
" chỉ vậy thôi ư? " nguyễn toản trì triết nhấn mạnh từng chữ.
Vũ trượng sợ hãi, tiếp:
" chiếc vòng nô tài cũng nguyện dâng lên cho phu quân như đề bù."
" được. ngươi đã tặng thì ta nhận cũng không ngại." nguyễn toản cười, thoải mái cất chiếc vòng vào trong hộp, nhìn lại nói:
" đây là lần đầu ta cảnh báo. sau này không đơn giản vậy đâu."
Tiến lại phía đoàn thị điểm đỡ nàng đi ra.
Nguyễn toản vừa bước ra tất cả mọi người xúm lại hỏi thăm, nguyễn toản chậm rãi trả lời lại. tuy nghe nguyễn toản nói không sao, nhưng mọi người vô cùng bất bình. nguyễn toản vừa rời đi, liên tục trứng thối, rau cỏ được ném vào. vũ trượng hoảng sợ mà bỏ chạy.
Ra cánh đồng, vũ trượng ngẩng đầu lên trời mà thét:
" đu ngươi là ai, ta cũng không để ngươi được tốt đâu."
Lời vừa nói xong, một mũi tên xuyên thấu qua tim, một bóng người áo đen tiến lại, nhanh chóng chặt lấy đầu rời đi.
.........
Sáng hôm sau, trong một căn phòng. nguyễn toản cùng shole ngồi nghế chủ toạ. ngoài ra còn có rooney "- chuyên gia luyện kim người anh, tưfng làm việc cho công ty thép steel"; charler - một chuyên gia nông nghiệp, gia đình tai nạn mất, người yêu bỏ; giáo viên tom và berry.
Nhìn một lượt, nguyễn toản mỉm cười:
" mọi người cũng ở đây một tháng. cũng hiểu rõ mọi chuyện, lời đề nghị của tôi trước đây vẫn có hiệu nghiệm.