Những ngày sau đó, cô như một người khác hẳn, cô ít va chạm với tất cả mọi người, lặng lẽ xuống ăn vài miếng và lại lên gác, không tập luyện không ra ngoài, vùi mình trong phòng, không máy tính, không điện thoại.
Mọi người có chào hỏi cũng chỉ gật đầu.
Thiếu chủ hỏi gì cô nói ấy và cũng trả lời với ngôn từ tối thiểu.
Giấc ngủ không đến với cô, chỉ có sự chập chờn, đôi khi cô nằm ngủ quên trong bồn tắm nghe tiếng hắn gõ cửa giật mình tỉnh dậy và về giường, đôi khi hắn bắp gặp cô ngồi trên ghế quay ra ban công thẫn thờ không hiểu từ lúc nào.
Hắn rất đau lòng khi cô trở nên như thế, cô đang co cụm người lại, giống người tự kỷ không giao tiếp với bên ngoài.
Hắn đã thử nhiều cách, cô không phản ứng với bất kể điều gì, thậm chí cô từ chối ra ngoài, cũng không gọi điện cho mẹ và anh trai cứ lầm lũi bước qua ngày và đó chính là nguồn cơn của sự khó chịu hiểu nhầm và tổn thương mà mẹ và anh trai dành cho cô sau này.
Hắn không biết về cô, từ bệnh tật hay cơ thể rồi tới trí não.
Mặt trái của Hội chứng Hyperthymesia, bệnh Asperger, hội chứng thiên tài cùng với những kích động mà cô đã trải qua khiến bệnh tự kỷ trong cô đang bộc phát mạnh mẽ.
Nếu trước đây chính sự thông minh và lý trí mạnh mẽ của cô đã đè nén được chứng tự kỷ đó vào một góc sâu thẳm trong tâm hồn cô, thì giờ đây, khi cô chán nản và buông xuôi mọi sự, chứng bệnh ấy được dịp phát tiết ra bao bọc và gặm nhấm lấy cô gái.
Ngày nào hắn cũng nghĩ đủ loại món ăn cho cô đổi khẩu vị, nhưng cô đụng có vài miếng lại đứng lên.
Thậm chí hắn có vài lần vào bếp nấu thử cho cô nhưng cô cũng chả nói chả rằng.
Trước mặt cô hắn và mọi người cố gắng làm mọi việc giúp cô vui, nhưng sau lưng là cả một sự căng thẳng và bực tức.
Hắn nóng tính hơn, bất kể việc gì mọi người làm đều không đồng ý, cáu gắt, khó tính và đầy buồn bực.
Duy chỉ có khi ở bên cô hắn biến thành một con người khác, trong thâm tâm hắn thực lòng xót xa, thực lòng hối hận và muốn làm mọi việc để bù đắp lỗi lầm của mình.
Thà cô cáu giận, cô cãi nhau, cô khóc lóc nhưng hắn không chịu được khoảng lặng này, hắn nhớ nụ cười của cô, hắn nhớ những cuộc hội thoại giữa họ, hắn bất lực trước cô.
- Tôi ăn xong rồi.
- Cô đụng mấy miếng rồi đứng dậy.
- Queen.
Chúng ta nói chuyện được không?
- Tôi không có gì để nói.
- Hắn không chịu nổi được nữa, đứng bật dậy gạt phăng những thứ trên mặt bàn xuống đất và hét lên.
- Anh đã xin lỗi.
Anh muốn làm mọi thứ chuộc lỗi với em.
Em vẫn không vừa lòng.
Em còn muốn thế nào? Anh phải làm thế nào?
- Tôi không đòi hỏi gì cả.
- Đổi lại là sự trống rỗng trong lời nói trong đôi mắt, rồi cô lại buông thõng vai bước đi lên tầng, thậm chí cô còn không nhìn về phía hắn một cái.
Hắn nắm tay lại đấm mạnh lên bàn mặt kính vỡ tan còn bàn tay hắn thì toang máu, sau vẫn không hết bực tức và cơn điên vẫn nổi lên ầm ầm cuộn cuộn trong người, liền cầm cả chiếc ghế đập lên cho tới khi không còn một thứ gì nguyên vẹn, hắn thở hắt ra và bước đi làm.
Tới công ty, tất cả mọi người đều bị một không khí ngột ngạt bao phủ xuống, từ kễ tân cho tới bảo vệ, từ khi bước chân xuống khỏi xe cho tới khi vào phòng làm việc.
Hắn triệu tập cuộc họp bất thường và yêu cầu mọi người xử lý công việc trước mặt hắn.
Hôm nay hắn nổi giận lôi đình, không khí chết chóc bao trùm cả phòng họp.
Hai trưởng phòng ấp úng đã bị hắn quát đuổi xuống xem lại công việc phòng và chuẩn bị giải trình lại, mọi người đều bị lên thớt và sợ hãi, không dám thở mạnh.
Ở nhà tình hình cũng không khá hơn, mọi người lặng lẽ dọn dẹp và xì xào liền bị bà Cammell giáo huấn cho một trận.
Đúng lúc đó phu nhân Carter đến nhà chơi sau khi được mật báo cho biết tình hình căng thẳng của đôi bạn trẻ đã lên đến đỉnh điểm khiến bà đứng ngồi không yên.
- Ta biết con đang giận Vincent, nếu ta là con hoặc con là con gái ta, ta sẽ tức giận như con, thậm chí phản ứng còn hơn thế.
Con trai ta có lỗi, điều đó là không phủ nhận được.
Nhưng mong con hãy nhìn đến sự hối hận và mong muốn chuộc lỗi của nó.
- Có thể con thất vọng và ân hận khi bước chân vào cuộc hôn nhân đầy những toan tính của mình nhưng giờ mọi chuyện không thể thay đổi được nữa, rất mong con hãy nghĩ về tương lai, khép lại quá khứ.
Đó là chồng con, cũng là người đã lo toan cho mẹ và anh trai con, con là người thông minh chắc cũng đoán ra, ông cậu của con không dễ dàng bỏ qua chuyện này, nên Vincent vẫn sẽ là tấm bùa bảo vệ tốt nhất cho họ.
Đó là lợi ích thứ nhất của con.
- Ta thực sự rất nhớ Rebecca của những ngày đầu tiên.
- Bà vuốt nhẹ tóc vén sang bên để nhìn rõ khuôn mặt thiếu sức sống và đầy u ám.
- Con vẫn thế mà bác gái.
- Cô thì thầm lên tiếng.
- Không.
Từ ngày ở viện về, con không còn là chính mình nữa.
- Nghe được câu này cô cắn mạnh môi để kiềm chế xong không thể.
- Con cô đơn lắm.
- Cô òa khóc nức nở và nghẹn ngào, bà Carter nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về và để cô trút hết nỗi lòng của chán ghét, cô đơn,