- Xong chưa anh vào? Lần sau mở chốt cửa phòng quần áo đi, mỗi lần chờ em thế này lâu lắm mà bất tiện.
- Nhưng nhỡ tôi đang tắm, không được.
- Ai cho em mặc như này.
Thay bộ khác.
Hở.
- Trời ơi, tôi hở chỗ nào?
- Nhìn khe ngực kìa.
- Anh điên à sao nhìn ngực tôi.
Không hở vai, chỉ khoét sâu một chút, còn nghiêm chỉnh hơn bộ đi làm mà nhân viên của anh mặc ý.
- Nhưng anh không thích em mặc như thế.
- Ngày mai sẽ sửa điều khoản thỏa thuận, anh không được can thiệp vào việc tôi ăn gì tôi mặc gì.
- Đó là việc ngày mai, còn hôm nay thì thay ra.
- Không..
Cô kêu lên bực tức và chạy vội ra ngoài, lần này thì hắn là người lao theo, một người mặc váy đang đi đôi xăng đan cao chín cm và một người đàn ông đang ghen, rõ ràng lợi thế không thuộc về cô.
Mới ra đến cửa, chạy ra hành lang cô đã bị tóm sống.
Hắn chộp được tay nhưng sợ cô ngã và cố tình kéo mạnh cô vào lòng mình, và họ hét lên với nhau
- Á..
- Xem em có còn chạy được không?
- Anh là đồ độc đoán.
- Thật không?
Cô gái gọn lỏn trong lòng, mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất lên mũi, thơm mát bình yên và cô luôn làm hắn hứng thú từ trái tim tới não bộ hay con thú trong hắn.
Lạ kỳ là cô luôn khống chế không cho hắn làm gì cô, nhưng hắn lại luôn rất thích mỗi lần được đụng chạm với cô dù là một tí tẹo, âm hưởng ấy thậm chí còn kéo dài vài ngày sau, có lúc hắn còn sờ nhẹ lên môi để cảm nhận hương vị của cô còn vương lại, mỗi lần cãi nhau hắn phải sử dụng não bộ của mình để không thua cô, để nghĩ ra nên xin lỗi thế nào cho cô hết giận để làm lành với nhau, mỗi lần luyện tập cùng nhau, hắn cũng luôn phải cố gắng, cái cảm giác cô biết và đang dấu nghề cứ đe dọa hắn, làm hắn không dám lơ là trong luyện tập với cô và mọi người.
Giờ cũng thế.
Cô mặc đúng là nghiêm túc hơn nhân viên của hắn nhiều và lại là đến nhà Hanse dùng bữa nhưng hắn vẫn khó chịu, hắn không muốn ai nhìn được cô cả.
Rồi cô lại còn cãi hắn, lại dám bỏ chạy, và cảm giác được cô ôm vào lòng, một cảm giác chiến thắng cứ lâng lâng, hắn cúi xuống hôn cô, không chần chừ, không kiêng nể nhưng đầy tận hưởng.
Và hắn rất ghét cái cách của cô.
Lần nào cũng thế, tiếng ưhm nhẹ nhàng vang lên trong vòng họng càng thôi thúc hắn càng kích thích hắn, đôi môi thì mềm mại ngọt ngào lúc nào cũng khiến hắn phát điên lên mà không muốn dừng lại, lúc nào cũng là chưa đủ chưa thỏa mãn.
Hắn cảm nhận được nhịp đập của cô nhanh hơn bình thường, hắn cảm thấy tấm thân trong tay hắn cũng run lên, chỉ một chút thế thôi đủ để khoé miệng khẽ mở ra và hắn kịp lao vào xâm chiếm và nhất quyết sẽ không buông ra.
Đến khi cô đẩy được hắn ra để chuẩn bị chạy thoát thì bất giác ui lên một tiếng lại tự giác vùi đầu vào ngực hắn, như một chú chim con cứ rụi rụi trốn tránh.
Hắn nhìn ra xung quanh phát hiện gần chục người nghe tiếng quát nhau chạy ra xem thế nào thì liền ngay đó màn tình cảm yêu thương được thể hiện ngay tại cầu thang khiến họ quên mất mà cứ ngắm nhìn thiếu chủ, thiếu phu nhân của họ và tủm tỉm cười, tí nữa lại có chuyện hay để kể rồi.
Mọi người lập tức lảng đi khi thấy bị phát hiện, còn hắn thì hạnh phúc siết cô vào lòng và nói nhẹ mới cô.
- Mọi người đi rồi muốn rúc thêm vào anh không? - Cô đỏ bừng mặt hất hắn ra.
Trên xe ô tô, đôi bạn lại chí chóe nhau, những câu chuyện đời thường, thân mật, gần gũi mà cả hai không nhận ra.
- Anh đừng có ngồi sát vào tôi.
- Sợ anh ăn thịt à?
- Đừng để lịch sử lặp lại.
- Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ.
- Uh.
Tôi sẽ làm thế lần nữa cho anh coi.
- Còn anh không bị một đòn dính hai lần đâu?
- Với tôi anh sẽ bị.
- Chỉ cần được hôn em, chậc chậc, hay bây giờ cho anh thử lần nữa đi.
- Anh..
Đội vệ sỹ không dám cười, họ không ngờ thiếu chủ của họ, một con người lạnh như băng suốt bao năm tháng qua, giờ có thể bỡn cợt được như thế, có bao giờ ngài ấy phải xuống nước đâu thế mà giờ đây sẵn sàng vì cô mà chấp nhận mọi sự, một người đàn ông thường kiệm lời, để nhân viên phải tự đoán hoặc ra lệnh bằng con mắt, mà giờ đây lại dùng lời nói để nì nèo, người phụ nữ này thật đặc biệt, xứng đáng là thiếu phu nhân của họ.
Không cần ai phải nói ra, nhưng từ lâu nay, mọi lời