Nhiều năm sau đó..
Gần đây cô thường gặp ác mộng, những giấc mơ ngắt quãng về ngày xa xưa khiến cô choàng tỉnh dậy với bộ đồ ngủ ướt sũng mồ hôi và một tinh thần hoảng loạn.
Có ngày ở bên Columm cũng khiến anh tỉnh giấc theo nhưng cô lại giả vờ như không có gì đi kiếm cốc nước uống và che dấu tâm trạng.
Lòng cô cứ đau đáu nghĩ về quê hương và sa sút tinh thần, cho đến một ngày tâm trí không thể điều khiển được nữa, lấy cớ nhận hợp đồng xa, cô trốn anh trở về quê để làm yên lòng mình, mặc dù cô biết có thể vô vàn nguy hiểm, nhưng tinh thần thì không thể nào trấn tĩnh lại được.
Cô đã ru ngủ mình lâu quá rồi, bồn chồn, bứt dứt chỉ với một ý niệm, phải trở về dù có phải đánh đổi gì đi nữa.
Máy bay đáp xuống, cô bồn chồn ngồi hàng giờ trong sân bay mà run run không dám đi ra ngoài.
Rất lâu sau mới dám nhấc bước chân đi, mọi thứ thật xa lạ, ngày cô còn nhỏ cũng ít được ra ngoài, chủ yếu học trong nhà và đi lại có xe riêng cùng vệ sỹ gia đình nên mọi cảnh vật giờ đây lạ lẫm, chỉ có lòng người là chao đảo, mỗi một bước đi đều khiến cô nhói lòng về quá khứ, thuê một chiếc xe cô lòng vòng cả thành phố và đi thật chậm qua nhà.
Cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, màu sơn cũng đã quét lại, chỉ có tim cô là thình thịch không ngừng nghỉ.
Hai ngày sau, bằng mọi phương tiện kiếm được cô đều tận dụng và di chuyển qua nhà, lúc thì thuê taxi đi một vòng qua nhà, và trên xe hỏi bâng quơ vài câu mà người taxi không biết gì để trả lời.
Khi thì mượn xe dưới sảnh để đi thăm quan thành phố thực chất là lại đi qua nhà vài vòng để ngắm nhìn và suy nghĩ, và linh cảm của cô đã đúng, những bồn chồn của cô là có nguyên do, chuyến trở về bỗng chốc gặt hái được thành công ngoài dự kiến.
Cô đứng ở khá xa nhà với một bộ đồ theo dõi, quan sát toàn cảnh biệt thự, bất chợt lọt vào tầm kính máy ảnh là một người phụ nữ cô đơn trong sân thượng tầng 2, giật mình hoảng hốt, cô làm rơi cả máy ảnh xuống và vội vã nhặt lên nhìn lại, mẹ cô ngồi đó, buồn bã, đăm chiêu, cô đơn và vô vọng.
Mẹ còn sống.
Tim cô như vỡ ra.
Trời ơi, mẹ cô còn sống, lòng cô nhảy lên vui mừng.
Bao năm qua cô tưởng mình côi cút trên thế gian này, nào ngờ..
Thế là cô có tương lai có mục tiêu để làm việc rồi, cô vỡ òa lên sung sướng.
Hôm sau nữa, cô lại bắt gặp được hình ảnh của một người, có lẽ là anh cô, ngồi cùng mẹ thẫn thờ ở sân vườn, hai bóng dáng vật vờ, im lìm ngồi đó.
Nhưng với cô lại là tương lai rạng ngời, cô hạnh phúc với phát hiện ấy, gia đình cô, họ còn sống, họ ở ngay kia, cách cô có vài bước chân, giờ là lúc phải tìm hiểu tình hình và lên kế hoạch giải cứu, chắc chắn không vội được rồi.
Mẹ và anh chờ con nhé.
Cô cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp và cho phép mình đi dạo loanh quanh cảm nhận sự đổi thay phát triển của thành phố.
Một chiếc quần sooc và áo sơ mi trắng, tóc cột đuôi ngựa đi một đôi giày thể thao khoác chiếc balo nhỏ trước ngực, nơi mọi gia sản của cô ở đó, máy tính, điện thoại, giấy tờ.
Cô thong dong ăn tối và đi dạo với dáng vẻ trẻ trung, nhanh nhẹn và ưa nhìn trong một tâm trạng rất khoan khoái.
- Cướp..
một tiếng kêu thất thanh cô chỉ kịp thấy một bóng người chạy vụt qua và một cô gái trẻ tầm như cô đang vừa hét vừa chạy đuổi theo.
Không suy nghĩ gì nhiều, cô co chân chạy theo hướng của họ, nhíu mày liếc vào mấy vệ sỹ đứng ngay cửa rồi chạy tiếp, nhanh chóng khống chế được tên cướp, cũng kịp lúc cô bé kia chạy tới cuống quýt cảm ơn, cô không muốn gây sự chú ý nên né đi trước khi cảnh sát tới và đi ngược trở lại, từ xa nhìn thấy mấy tên vệ sỹ vẫn lừng lững đứng đó như không có chuyện gì xảy ra và tự nhiên muốn gây sự với chúng vì hôm nay cô vui nên cô muốn lên lớp chúng một bài.
Lúc đó một người đàn ông từ trong nhà hàng đi ra lên xe ngồi, nhưng chúng chưa kịp lên xe theo thì cô đã áp sát bên cạnh để gây sự.
- Cô muốn gì? - Bọn chúng rất chuyên nghiệp, cô mới lại gần lập tức cảnh giác, ba tên dàn hàng ra che chắn cửa, khiến hai người đàn ông ngồi trong dừng trao đổi công việc và ngước lên quan sát cô gái.
- Sao vừa nãy các anh không giúp cô gái kia bắt cướp?
- Mời cô tránh đường, đó không phải việc của chúng tôi.
- Các anh thật thiếu trách nhiệm, thế mà anh ta thuê các anh được.
- Việc chúng tôi là đảm bảo an toàn cho ngài ấy, mọi chuyện xung quanh không liên quan.
- Giả định tình huống đó để lại hậu quả, làm ảnh hưởng tới việc bảo vệ thì sao?
- Dựa vào tình hình thực tế chúng tôi sẽ xử lý các tình huống.
- Thiếu kế hoạch, thiếu tầm nhìn, thiếu trách nhiệm xã hội.
Người ngồi trong xe khẽ nhếch mép cười, dám chê đội quân của hắn sao, nhưng cô ta nói đúng, hắn không có trách nhiệm xã hội, hắn chỉ có trách nhiệm với gia đình thôi, mọi chuyện khác quả thật không liên quan, còn chuyện không có tầm nhìn thì..
có lẽ phải đánh giá lại.
Cô gái có điện thoại nên không đôi co với bọn chúng nữa, trạng thái thay đổi tức thì, từ một khuôn mặt chê bai chán ghét khi nói chuyện với đội vệ sỹ chuyển ngay sang khuôn mặt rạng ngời đáng yêu, có lẽ người yêu gọi.
Tự nhiên hắn chăm chăm nhìn vào cô gái và nghĩ, mình có thể gọi cho ai mà khiến cho người nhận lại cảm thấy hạnh phúc như thế không nhỉ, người đàn ông kia thật tốt phước, chờ cô gái quay đi hắn mới phẩy tay cho đoàn xe di chuyển.
Hai ngày sau đó cô cứ quần thảo quanh khu vực mà không có tiến triển gì cho tới buổi tối..
Đây là một nhà hàng kín đáo, lịch sự, cô tới đây tìm cho mình sự tĩnh tâm, thanh thản và hy vọng nghĩ ra một giải pháp nào đó.
Nhà hàng chia làm nhiều góc nhỏ khá yên tĩnh, mỗi bàn chỉ biết riêng khu vực của mình, và có một không gian, giữ khoảng cách với xung quanh, cô thoải mái ngồi ôm cái máy tính.
Quan trọng nhất cô vẫn không dám tìm hiểu sự tình, thiếu đầu mối thông tin và hậu phương hỗ trợ, cô đắn đo, có nên tìm kiếm những trợ thủ ngày xưa của cha hay không, liệu họ còn đứng về phía gia đình cô hay là khi có thông tin lại bán đứng cô? Mọi động thái của cô không thoát được cặp mắt của bàn bên kia, hai người đàn ông quan sát cô từ khá lâu rồi, ban đầu chỉ có một tên theo cô vào, sau cuộc điện thoại,