Tiếng hát cứ đau đớn vang lên rồi một lần nữa hắn òa khóc nức nở ôm chặt lấy cô mà không chịu buông tay.
Rất lâu sau đó Tony tiến vào, hắn buông cô ra đặt xuống từ từ xoa bóp khắp cơ thể cho khỏi co quắp.
Bất chợt ngón tay cô giật giật.
- Queen..
Queen ơi.
- Tony..
- Hắn lạc giọng hốt hoảng gọi người.
Mọi người thất kinh, các bác sỹ chạy vội vào cấp cứu, sử dụng mọi phương pháp mà họ biết khi thấy cơ thể cô gái ấm dần trở lại, bắt đầu đo được mạch, nhanh chóng cô được đưa đến bệnh viện.
Hắn không ngờ, mọi người không hiểu vì sao cô có thể sống lại nhưng dù bất cứ lý do gì đó là niềm hạnh phúc lớn lao, tột độ.
Cả đêm cô không tỉnh lại, hắn cũng không hề chợp mắt, hắn không rời tay cô một lúc nào, nắm chặt lấy chỉ sợ buông ra thì không khi nào được chạm vào cô nữa.
Nhưng cô gái vẫn không tỉnh lại.
Mọi chỉ số và các xét nghiệm đều rất tốt đẹp, hắn quyết định đưa cô về chăm sóc tại gia đình.
Và tình hình không khả quan, cô mãi không tỉnh lại, các bác sỹ đã chuẩn đoán, não bộ của cô bị chấn động nặng nề, không dám phỏng đoán thời điểm có thể tỉnh lại, khả năng tệ nhất là cô rơi vào vô thức, biến thành người thực vật.
Hắn chìm trong sợ hãi lo lắng và liên tục đẩy giới hạn chịu đựng của cơ thể lên cao, đã một tuần trôi qua hắn không thể chợp mắt, không thể ăn được gì, chỉ uống nước hoặc những loại thuốc gì đó do Tony đưa lên bắt ép.
Dưới sự hướng dẫn của Tony và nhiều bác sỹ đầu ngành khác, hắn tăng tương tác lên với cô, bằng mọi cách để kéo được lý trí, tiềm thức của cô trở về, không để cho nó lạc lối trôi đi.
Nửa tháng trôi qua, ngày nào hắn nằm hát bên cô không rời một bước, tự tay hắn lau rửa khắp cơ thể cho cô, sử dụng các loại thuốc tự pha chế của Tony để xoa bóp khắp cơ thể cô.
Cô gái vẫn không có một phản ứng gì cả, cứ như thế này mà nằm đó..
Ý thức của cô dần dần bị cướp lấy, bị bóng tối xâm chiếm từng chút một, màn đêm ngày càng đen đặc, có nhiều lúc thần trí của cô biến mất mất chìm vào tăm tối..
Nhưng, lý trí của cô luôn là thứ vô cùng quật cường mạnh mẽ, cứ mỗi lần cô bị bóng tối kia hoàn toàn bao trùm lấy thì cô luôn gào thét sợ hãi và tìm kiếm khắp nơi, thế rồi cô phát hiện ra luôn có một tia sáng yếu ớt nhưng vẫn một mực chiếu sáng le lói chập chờn, bên tai dường như cứ văng vẳng một giọng nói dịu dàng ấm áp yêu thương, những tiếng nói, những bài hát đứt quãng cứ thế văng vẳng khi gần khi xa, khi trầm khi bổng, khi có khi không.
Những thứ đó dường như chưa bao giờ bị dập tắt, mỗi lúc một vang đến thúc vào cơ thể đang nằm bẹp của cô, cuốn lấy cơ thể cô, rồi cứ thế mà tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cô quá mệt mỏi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ nổi, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhớ một chuyện rằng, ở chỗ có tia sáng yếu ớt kia có một thứ rất quan trọng, cực kì quan trọng đang chờ mình..
Thế là cô gượng dậy nhích tí một nhích tí một lại gần hơn vùng ánh sáng lập lờ kia, bò dậy đi tiếp, nơi tiếng hát văng vẳng ấy vọng về..
cô cảm thấy