- Sao hôm nay em đi sớm thế không để ý đến anh.
Cứ nhận hợp đồng ngoài thôi.
- Carter.
Anh thật nhỏ nhoi.
- Cô toe toét cười và cúi xuống hôn anh đầy nịnh nọt.
- Chỉ cần hôn anh là hóa giải được hết, thấy anh dễ không? - Anh mỉm cười yêu thương và không chịu rời cô ra.
- Không dễ thương tí nào? - Cô bữu môi lườm anh đồng thời đẩy anh ra không cho càn quấy mình.
- Thế có dễ lên không? - Đồng thời tay anh bắt đầu gạ gẫm cô.
- Special? - Cô kêu lên.
- Hôm qua chưa đủ sao?
- Với em không bao giờ là đủ, nó trả lời em rồi này.
- Và mân mê cơ thể cô.
- Cút ra cho em đi làm..
- Tối nay nó sẽ đòi em gấp đôi đấy.
- Cô vùng bỏ chạy thoát khỏi anh và vội vã bước ra với một khuôn mặt đỏ lừ.
Những chuyện bất ngờ vẫn cứ xảy đến theo lẽ tự nhiên, không ai ngờ tới.
Với một tòa nhà gia đình đã mua đứt, phòng làm việc của cô được thông sang hai phòng khác ở hai tầng, một cửa thông với phòng nghỉ của cô, một cửa thông với phòng vệ sinh trong phòng làm việc của cô.
Cộng thêm một vệ sỹ kiêm lái xe, những tưởng như thế đã là sự chuẩn bị an toàn cho thiếu phu nhân, nhưng khi người ta cố tình thì chừng ấy là chưa đủ.
Mặc dù phía các gia đình kia biết địa điểm của cô, nhưng không kẻ nào dám chạm vào bởi vừa vi phạm quy tắc của thế giới ngầm vừa không dám nhận cơn thịnh nộ của nhà Carter.
Sau vụ nhà Stand và việc nhà Carter càn quét thành phố vừa qua, không kẻ nào dám mon men lại gần.
Nhưng mối nguy lại không đến từ phía ấy.
Bốn tên bặm trợn không biết trời cao đất thấp, tiến thẳng vào văn phòng của cô, David đáng thương đánh hơi thấy mùi nguy hiểm chưa kịp lên đạn liền bị bọn chúng bắn thẳng từ mặt vọt qua sau gáy, nổ tung với một lỗ toang hoác, máu óc cùng với xương sọ văng tung tóe khắp mọi nơi, còn Malian sợ hãi té xỉu tại chỗ.
Chuông điện thoại Vincent vang lên trong lúc anh đang họp cùng mọi người và lỡ bấm phải loa ngoài:
- Queen anh..
- Tiếng cô nấc lên trong điện thoại khiến anh bủn rủn sợ hãi.
- Bọn chúng giết David rồi.
- Bình tĩnh.
Có sang được hai phòng bên không? - Anh tái mặt cố chấn tĩnh mình để chỉ cách cho cô thoát thân.
- Special.
Em sợ..
- Cô khóc nghẹn ngào và thì thầm rất nhỏ.
- Chúng sắp vào đến đây, em không cử động được.
- Anh sẽ bảo vệ em.
Hệ thống đã khởi động, người đang tới.
Em cần cậm cự được từ ba đến năm phút.
Bật loa ngoài ra.
- Cứng ngắc người, kẻ nào dám động vào vợ anh, gan chúng phải to bằng ông trời.
Và anh lo sợ, hình ảnh cô nằm bất động vô hồn trong đêm giông gió kia lại bất ngờ trở lại bao bọc lấy tâm trí anh.
- Nhiều máu lắm..
- Chúng vào đưa máy cho chúng để..
- Á..
- Tiếng hét kinh hoàng của cô vang lên đâm thẳng vào tiềm thức của mọi người đang ngồi trong phòng, đồng thời tiếng thân người bị đổ rầm xuống.
- Queen..
- anh hét lên, giọng lạc đi đầy sợ hãi, anh không còn kiềm chế được cảm xúc của mình, nếu anh đến muộn thì sao.
- Bốp - Special - Câm mồm..
- Tiếng nói lạ lẫm vang lên đồng thời tiếng cô bị đánh cũng vọng vào điện thoại rõ mồn một.
Phía dưới ngay từ lúc nghe thấy giọng lập cập của cô Hanse lập tức phát tín hiệu báo động.
Địa chỉ được đưa vào nhóm quản lý - team M Carter.
Từ cấp độ một đến cấp độ mười được nhận tin này.
KHẨN CẤP
THIẾU PHU NHÂN GẶP NẠN
TẦNG MƯỜI, SỐ 42 ĐƯỜNG CHIẾN THẮNG
- Richart.
Khẩn cấp.
Đưa xe lên sảnh.
Tôi xuống ngay.
Dọn đường.
Đến chỗ thiếu phu nhân nhanh nhất.
Chuẩn bị trực thăng kết nối điện thoại ổn định, thiếu chủ đi ngay khi có thể.
Cả hệ thống nhận tin choáng váng.
Chưa đầy năm phút sau những chiếc xe chở đầy người thi nhau lao đến vây kín khu vực và xin chỉ đạo của Hanse.
Bên này, Vincent đang tiếp tục giữ liên lạc và cầm cự với bọn chúng nhằm kéo dài thời gian.
- Tao muốn nói chuyện với ông chủ của chúng mày? - Anh rít lên và cố bấm mạnh tay giữ bình tĩnh.
- Đại ca, con chó chết đang gọi điện thoại, một kẻ nào đó tên là Special/ Mày là thằng nào?
- Tao là chồng cô ấy.
- Vợ mày ngon đấy, tao muốn cho mày xem cảnh chúng tao làm thịt cô ta được không - Chúng cười hô hố với nhau.
- Chúng mày được thuê bao nhiêu tiền, tao sẽ trả gấp mười lần.
- Anh nghiến răng thỏa thuận với chúng trong khi bước vội vã lên trực thăng cùng với Richar.
- Mày có nhiều tiền thế sao? - Chúng bất ngờ và có vẻ anh đã đánh trúng vào lòng tham lam.
- Mười triệu thì sao?
- Đồng ý mười triệu.
Chỉ cần vợ tao an toàn.
- Bọn chúng sững lại khi lời bâng quơ bỗng được đáp ứng nhanh nhất mà không gặp một phản kháng nào.
- Mày câu giờ để gọi cảnh sát phải không? Chúng tao sẽ rời khỏi đây trước khi mày hay cảnh sát kịp đến.
- Bọn chúng không còn thái độ hả hê sung sướng như trước mà bắt đầu chột dạ vì bị phát hiện ra quá sớm.
- Tao đảm bảo cảnh sát sẽ không đến.
Mày nhận đơn hàng mà không nghiên cứu về đối tượng sao? Mày có biết cô ấy là ai không?
- Rebecca Happse Smith.
- Những cái đầu bã đậu đang từ từ tiếp nhận thông tin.
Máu vẫn chưa lên đến não chúng.
- Mày có biết gia đình Carter? - Khốn nạn, ngu xi như thế mà vẫn sống được đến giờ này sao, anh nghiến răng nhắm mắt để kiềm chế sự điên cuồng của mình.
- Nhìn xuống đường đi.
- Đại ca.
Chúng ta bị bao vây rồi.
/ Chết tiệt.
Tại sao đông người thế? - Lũ ngu bắt đầu choáng váng và cảm nhận tình thế nguy hiểm đang dội ngược lại mình.
- Đó là thiếu phu nhân của gia đình Carter.
- Chúa ơi/Chết tiệt/*/Đại ca ơi/ đại ca có hỏi cô ta không/ cô ta ra giá rẻ quá/ thế này thì chết rồi.
- Bọn chúng kinh hãi với thông tin vừa nghe được và lao xao bàn thảo.
Thái độ bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
- Tao là Vincent Carter hay còn được biết đến cái tên Don Carter Con.
Một sợi tóc của cô ấy cũng quý hơn mạng sống của chúng mày.
- Bọn chúng kinh sợ, lắp bắp không nói được câu nào.
- Người của tao đã bao vây toàn bộ khu vực, chúng mày không ra khỏi đó được đâu.
Nếu chúng mày thả vợ tao ra, tao giữ nguyên thỏa thuận vừa nãy.
- Nếu chúng mày xông vào.
Cô ta sẽ chết.
- Bọn chúng sợ hãi hét lên và bắt đầu lộn xộn tắt máy.
- Bình tĩnh.
Năm phút tới nơi.
- Richar lên tiếng chấn an tinh thần cho anh.
Anh nắm chặt tay lại, mồ hôi ướt sũng trong tay, lòng thì bộn bề lo lắng.
- Rút bớt người đi cho chúng yên tâm.
Rải khắp ngả đường để chủ động nếu chúng đòi đưa người ra ngoài và thỏa thuận khác.
Tiền?
- Rồi và cả bom kích hoạt cách hai km.
- Báo cho bọn cảnh sát đừng để chúng quậy và gây rối, cả báo chí nữa.
- Hanse đã lập vành đai.
- Người?
- Đã có ba tên bắn tỉa quan sát được phía trong.
- Đưa áo chống đạn đây.
- Thưa ngài?
- Đừng nói.
Tôi phải vào.
Cậu không nghe thấy giọng cô ấy sao.
Chỉ có ba tên, cô ấy thừa sức làm thịt chúng.
Hoặc cô ấy bị thương hoặc cô ấy cực kỳ hoảng sợ.
- Tôi