Trên đường ra sân bay, cô gục vào anh và âm thầm khóc, tìm sự an ủi che chở và động viên của anh, dù sao đi nữa, họ cũng là mẹ cô và anh cô, dẫu họ có lạnh nhạt thì cô vẫn phải có trách nhiệm và hy vọng dần dần họ sẽ hiểu cho con đường mà cô hướng cho họ đi theo.
Bất chợt, họ bỗng có một cảm giác lo lắng lạ thường, đây là con đường chạy dài ven theo bờ biển trước khi hướng ra tới sân bay, nhưng từ nãy đến giờ bỗng dưng hoang vắng không xe qua lại.
- Cẩn thận - Anh vỗ về và trước khi đưa cô một khẩu súng đã hôn nhẹ lên trán cô.
Ngay sau đó, có vài chiếc xe khác xuất hiện và tiếng súng nhanh chóng vang lên, họ thật không ngờ bị tấn công sớm thế, mười tiếng sau khi đặt chân tới thành phố này.
Tiếng súng, tiếng bánh xe rít trên mặt đường, tiếng chiếc xe va quệt vào nhau, âm thanh hỗn loạn làm cô sợ hãi nép gọn vào lòng anh.
Đoàn xe của anh chưa hề bắn lại phát nào mà đang cố gắng nhanh chóng chạy thoát, bởi hệ thống xe được độ lại sẽ an toàn ở trong xe hơn là mở cửa vươn tay ra ngoài bắn súng, nhưng cũng không thể cầm cự được lâu hơn, chúng đã tính đến đủ mọi phương án.
Họ đạp ga hết cỡ, những chiếc xe lớn lao đi lạng lách vun vút trên đường.
- Bùm..
Một tiếng nổ chát chúa vang lên, không rõ là mìn hay lựu đạn, lập tức chiếc xe đầu tiên bị hất lên cao và rơi ầm xuống đất, hai chiếc còn lại đâm thẳng vào bairie bên đường, nhanh như cắt anh kéo cô vào lòng và che chắn trước khi toàn bộ xe lao thẳng về phía trước đập dập tất cả mọi người.
Đó là một khu đường vắng, và mấy tên ở đây không chuyên nghiệp khi không nhận ra sự bất thường, con đường đã bị chặn từ trước, chỉ có ba chiếc xe ấy đi vào và phía sau cũng không một hình bóng nào khác.
Có vài chiếc xe lao tới và khống chế họ bằng những khẩu súng chống tăng, khiến họ vì lo cho sự an toàn của nhau mà bất lực hạ vũ khí xuống để bị che mặt bắt đi.
Chúng dự định gì đó mà không giết lại khống chế và bắt sống tất cả đưa lên xe di chuyển còn một nhóm khác từ tít phía xa đang lao đến dọn dẹp khu vực.
Đây không phải sai lầm của kẻ lập ra kế hoạch này bởi chúng biết độ nguy hiểm của nhà Carter mà là sự ngu xi của kẻ thực hiện khi có thể lại không một đao giết chết con hổ.
Đó là khe sống duy nhất cho nhà Carter liệu sẽ xoay chuyển cục diện như thế nào?
- Em có sao không? Mọi người báo cáo đi.
- Rất may chỉ có vài người bị thương nhẹ khi xe bị đập từ trên xuống còn lại họ đều an toàn với vài vết xước nhỏ.
- Lắng nghe đi..
- Đây là một khu vực lạ với rất nhiều tiếng reo hò và cả những tiếng hét ầm ỹ điên loạn.
- Sàn đấu võ.
- Richart nhanh chóng nhận ra và trả lời.
- Thưa ngài, sao chúng biết chúng ta?
- Em mong mình phán đoán sai? - Cô run lên vừa sợ hãi vừa tức giận.
- Maynard.
Em thấy anh ý không bình thường: Bấn loạn, bối rối và có chút sợ sệt, em lại nghĩ là do sợ anh và ghét em.
- Chuyện đó tính sau, giờ lo ở đây trước, bọn chúng không giết mà đưa tới đây, vẫn còn thời gian.
- Luca, sàn đấu lớn nhất ở đây là như thế nào?
Luca là tay chân mấy năm của họ được rải ở thành phố này thực chất là để chia sẻ tiền bạc và nhân lực không để trong cùng một rổ mà thôi.
Bên này hắn là bảo kê của sòng bạc gia đình, sòng bạc thì không ai biết, nhưng đội bảo kê này thì các gia đình bên kia sớm tìm ra, họ không mở rộng và chỉ đầu tư quân khá lớn, một mình chiếm cứ một sòng bạc, không cho một đội quân xã hội đen nào ở khu vực này nhảy vào xâm chiếm.
Thực chất còn một sòng bạc khác hoạt động công khai do cảnh sát bảo kê, nên ít nhà lần được ra.
Lần này đến đây, hết sức bí mật, chỉ có bốn người phía Luca biết được thông tin, và đội quân bảo vệ anh mang theo sáu người, thế mà giờ đây vẫn đang bị nhốt dưới hầm của bọn chúng..
- Sàn đấu lớn nhất là sàn Sinh Tử, có tên đó là vì những trận chiến ở ngoài chỉ có thua và thắng, ai nhận thua sẽ mất toàn bộ tiền bạc và ai bị thua sẽ không bao giờ được phép quay lại đây nữa nhưng được nhận tiền chữa trị vết thương, ai thắng thì phần thưởng rất cao, thậm chí nếu càng gây thương tích cho người thi đấu thì càng được tích điểm và nhân theo tỷ lệ cá cược.
Tôi không nhớ chính xác giá trị từng bộ phận là bao nhiêu, chỉ biết là đủ làm say máu tất cả những tên điên và những tên muốn giết người chính thống.
Chỉ một trận đấu có thể làm đổi đời nên nếu có thương tật thì cũng chẳng thấm tháp gì.
- Mỗi ngày có chỉ một trận đấu Sinh Tử.
Tức là thi đấu đến chết hoặc người kia phải bất tỉnh nhân sự mới được bước ra khỏi sàn.
Chết hay sống là do kẻ chiến thắng quyết định.
Kẻ chết nghe đâu cũng được chuyển tiền về cho người nhận được đăng ký từ trước lên đến hàng triệu tùy vào giá trị từng trận đấu được các cược như thế nào.
Cho nên luôn luôn có những kẻ muốn chết và lao vào để được nhận số tiền.
Nếu thắng, thậm chí từng nghe có kẻ nhận được lên đến hai mươi triệu.
- Ở đây có một dũng sỹ gọi là Bất Diệt, vài tháng gần đây thậm chí hắn còn không được thi đấu vì bất kể ai đấu với hắn đều chết, nên không nhiều người dám thi đấu với hắn.
Những trận hắn ta đấu thường có đến cả trăm triệu người theo dõi qua các đường