Đêm đó hơn sáu mươi người vui vẻ trong bữa tiệc hoành tráng và những màn thể hiện tài năng dư thừa, Theron tỏ ra xuất sắc khi đánh đàn hay khiêu vũ đều nổi trội hơn nhiều người khác và được khen ngợi hết lời.
- Sao không lên thể hiện gì? – Chú quản gia lại xuất hiện bên cạnh và hỏi.
- Cháu không có gì nổi bật cả.
– Cô trả lời đầy chân thành.
- Người đàn ông đó là thế nào? – Cô nhìn theo hướng mắt của ông ta đúng lúc Vincent quay đầu lại, khiến cô bối rối.
- Sáng mai năm giờ có một buổi chạy vào sâu trong đảo, nhớ chuẩn bị đồ đầy đủ nhé.
– Vincent mỉm cười bước tới bên hai người.
– Mai ngài có tham gia cùng không? – Ông ta quay sang nhìn cô.
- Cháu có.
– Cô ngước nhìn hai người có gì đó không bình thường giữa họ.
- Có màn câu đêm, tham gia chứ? – Ông chú hỏi.
Một lát sau, họ cùng nhau lên chiếc siêu du thuyền của ông ta với một đoàn người hùng hậu.
Họ tự tay câu cho mình những chú cá tươi ngon để hoàn thành món sashimi tuyệt hảo ngay tại chỗ, rồi họ thách nhau nhảy ùm xuống tắm trong làn nước lạnh ngắt.
Theron đầy tự tin và khoe mẽ cởi váy khoe thân hình nóng bỏng cùng vui đùa với mọi người.
Cô ngồi trên du thuyền ngắm nhìn trời đêm lung linh huyền ảo trong tiết trời se lạnh, ông ta tâm lý lập tức đưa cô chiếc chăn ấm, chỉ một lát sau cô ngủ ngon lành, chẳng có gì phải lo nghĩ khi thấy cô ngáp anh đã khẽ mỉm cười ra dấu.
Nhìn người phụ nữ bắt đầu ngủ say ông quản gia đã cúi xuống bế cô về phòng, anh nhìn thấy hốt hoảng chạy vội theo thì ông ta khẽ liếc mắt rồi nói "Đi theo tôi", để cho anh yên tâm và tránh mang tiếng khi đưa cô vào phòng.
Khi mặt trời tỏa những tia nắng rực đỏ trải dài cả vùng biển rộng đan xen giữa những hòn đảo xa xăm, tàu cập bến, vài người họ nhảy xuống và tiến về phía sâu trong đảo để tham gia cuộc chạy đồng thời khám phá vẻ đẹp hùng vỹ của khung cảnh thiên nhiên.
Đây là bộ môn khó khi đòi hỏi sức bền của mỗi cá nhân, chỉ có hơn hai mươi người tham gia, dĩ nhiên chú quản gia, anh và cả Brian đều có mặt.
- Anh ta đi cùng tôi.
– Chú quản gia lên tiếng trước thái độ thù địch của cô và trấn an.
– Có tôi ở đây không sao đâu.
- Anh ta là ai? – Anh ngạc nhiên hỏi.
- Người yêu cũ của cô ấy.
- Ông chú cười nham hiểm trêu ngươi cô.
Hai tiếng đồng hồ sau, đoàn người chạy sâu vào trong đảo và mệt nhoài sũng sượi mồ hôi, bốn người dẫn đầu tiến về một khu đất bằng phẳng được dựng lán trại giống như một doanh trại quân đội, thực chất là một khu luyện tập cho đội ngũ vệ sỹ và an ninh của vị tỷ phú Trung Đông.
- Dừng lại.
– Cô kêu lên thất kinh khi thấy một cô gái cơ bắp đang xuống tay tàn bạo với một người phụ nữ bên cạnh.
- Người ngoài không được can thiệp vào việc huấn luyện.
- Cô ta là trại phó là huấn luyện viên ở đây, quay lại nhìn bốn người lạ lẫm và định động thủ tiếp.
- Đừng, làm thế nào để cứu được cô ta?
- Thắng tôi.
- Cô ta nhếch mép khinh bỉ.
- Ông chủ của chú tàn bạo thế sao, cô ta chết mất.
– Cô nhìn ông chú với một đôi mắt cầu cứu.
- Nếu không xuất sắc làm sao đảm bảo an toàn cho các yếu nhân sau này.
– Ông ta nhíu mày nhìn cô có một chút khó xử trong mắt.
- Tôi sẽ đấu với cô, để anh giúp em.
– Brian lên tiếng, nhiều người bắt đầu tụ tập lại theo dõi.
- Phải là cô ta.
– Cô huấn luyện viên nhìn cô cười thích thú và nghĩ đến cảnh làm thịt cô.
Cô đanh mặt cơn tức giận trong cô bị thổi bùng lên, nhưng cô nhìn anh đầy do dự và khiến ông chú nhíu mày.
- Nhờ ngài chuyển lời giúp tới ông chủ, thấy chết mà không cứu thì trái với lương tâm của chúng tôi, mà đụng vào người của ngài ấy thì hậu quả cũng không tốt đẹp gì, tập đoàn Hồi sinh đến đây đầy thiện chí, sự việc này kết thúc như thế nào thì mong ngài ấy hiểu cho, chúng tôi luôn mở cửa đón nhận hợp tác với các ngài.
– Vincent đứng lên nói để mở đường cho cô ra tay.
- Cô ta sẽ được sống, tôi không cho phép em mạo hiểm.
– Ông chú quản gia hiểu được ý nghĩa câu nói đầy lo lắng nắm lấy vai cô khiến