Lúc Đại Thiên Cẩu tới nhà, tôi với Yêu Hồ còn đang ôm nhau ngủ say như chết, nên bỏ lỡ cơ hội đuổi hắn.
Chờ đến khi tôi vất vả dỗ dành Yêu Hồ ra khỏi chăn, hài lòng ôm anh xuống ăn đồ ngọt thì ván đã đóng thuyền. Đại Thiên Cẩu nhân mô cẩu dạng cầm theo quà đứng ở cửa, trên tay còn cầm một bó hoa, bảo là chào hỏi hàng xóm.
Tôi cảm thấy ý tưởng nuôi Berger vô cùng đúng đắn, dù không giết được Đại Thiên Cẩu, cắn được hắn mấy cái cũng coi như lời rồi.
Vẫn tốt hơn bây giờ, tôi với hắn đứng nhìn nhau qua song cửa, dù ánh mắt như đao cũng không làm gì được đối phương.
Vẻ ngoài của Đại Thiên Cẩu thay đổi hoàn toàn, một đầu tóc đen vuốt keo chững chạc giờ biến thành màu vàng còn hơi rối, hắn không mặc bộ vest đen lạnh lùng nữa, cũng bỏ kính đi, lộ ra tròng mắt xanh lam.
Hắn cười với Yêu Hồ.
Có lẽ do hắn đã cố gắng thu lại lệ khí trên người, nên càng nhìn càng thấy dịu dàng.
Hắn tự biến mình thành Đại Thiên Cẩu trong trí nhớ của Yêu Hồ.
Biến mình thành Đại Thiên Cẩu năm 17 tuổi, thành Đại Thiên Cẩu năm đó từng toàn tâm toàn ý yêu Yêu Hồ.
Thật ra bao năm thay đổi, làm sao mà có thể nói quay lại là quay lại cho được.
Hắn chỉ đứng đó, dù có cố gắng ẩn đi khí thế thì hắn vẫn là gia chủ Hắc Dạ Sơn quyết đoán lạnh lùng.
Nhưng đã đủ để lừa Yêu Hồ rồi.
Anh bây giờ khác nào mấy đứa trẻ chẳng suy nghĩ được chuyện gì phức tạp. Anh nhìn thấy Đại Thiên Cẩu như vậy liền bối rối.
Tôi cúi đầu, thấy trong đôi mắt hoàng kim của anh phản chiếu bóng Đại Thiên Cẩu, anh mê muội nghiêng đầu, khóe miệng không tự chủ mà mỉm cười.
Anh mãi mãi thích Đại Thiên Cẩu thời niên thiếu ấy.
Tôi biết chứ.
Tôi đưa tay che mắt Yêu Hồ, ôm anh vào trong.
Sau khi căn dặn Yêu Hồ ăn điểm tâm, tôi cầm điện thoại gọi cho anh trai.
Lúc tôi tới đây ở, xung quanh căn biệt thự này đều bị anh trai tôi mua sạch, bây giờ Đại Thiên Cẩu dọn vào ở, dùng đầu ngón chân cũng biết do ai giở trò.
"Quý Tiêu!" Tôi tức giận kêu tên gã, "Anh để Đại Thiên Cẩu tới đây là ý gì? Anh đã đồng ý cho tôi giữ Yêu Hồ ở lại rồi."
"Anh đổi ý rồi." Giọng Quý Tiêu vô cùng rõ ràng.
Tôi bóp di động thật chặt.
"Ngải Hi, em lừa anh." Đầu bên kia, Quý Tiêu cười nhẹ, nhưng lại không nghe được ý cười, "Em nói rằng con cáo nhỏ kia chỉ là do em ngẫu nhiên nhặt được nên em không muốn trả."
"Bây giờ anh cho em một cơ hội, nói anh nghe, vì sao em không chịu trả Yêu Hồ lại?"
Gã biết rồi.
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu tôi. Trong phòng ấm áp là vậy, nhưng tôi lại cảm thấy cái lạnh thấu xương khi bị loài rắn săn đuổi.
Quý Tiêu đợi mãi không thấy tôi trả lời, gã cũng chẳng giục.
"Không biết nói sao à? Yêu Hồ kia chính là người cưu mang em ba năm trước, em còn vui vẻ ở bên cậu ta một thời gian nên không muốn về với anh cơ mà."
Giọng Quý Tiêu rất nhẹ, như đang kể một chuyện xưa thú vị.
Tôi nghe giọng hắn, lại như nghe thấy tiếng rắn đang quấn chặt quanh thân, gần như không thở nổi.
Sao tôi lại không nhớ cái ngày tôi bị Quý Tiêu mang về được.
Mưa liên tục không ngớt, dưới tán ô là gương mặt lạnh lùng của Quý Tiêu, tay gã lạnh như băng bóp
cổ tôi, đôi môi lại dịu dàng hôn lên mắt tôi.
Tôi như một người chết, dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay gã.
Tôi vô thức nhìn thoáng qua phòng khách, Yêu Hồ vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, cầm nĩa ăn trái cây, hai má phồng lên.
Anh thấy tôi nhìn liền cười với tôi, khóe miệng còn dính vụn đồ ăn.
Tôi không cười nổi.
Quý Tiêu nói, "Em vẫn có thể nuôi Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu cũng hiểu tạm thời chỉ có thể để Yêu Hồ bên cạnh em, nhưng đừng hao phí quá nhiều tâm tư cho cậu ta, đừng vì thú cưng mà chống đối anh, được không?"
Tôi biết nói gì đây. Tôi thấy quản gia không biết tới từ lúc nào, đang bình thản nhìn mình.
Tôi khẽ cười, "Được."
Quý Tiêu có vẻ hài lòng, lại đùa giỡn với tôi, "Tối nay có hội đấu giá, em chuẩn bị đi, anh sẽ qua đón em, ngoan."
"Được."
Tôi cúp điện thoại, tay vẫn run run.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi với Quý Tiêu là đôi anh em thân mật, rõ ràng chẳng phải máu mủ gì, Quý Tiêu lại vô cùng nuông chiều tôi, tôi còn có thể lạnh nhạt với gã, chửi gã cút đi.
Không dưới một lần tôi nghe thấy người ta bảo Quý Tiêu cưng chiều tôi quá rồi.
Chỉ tôi mới biết được, trên cổ tôi luôn có một cái gông xiềng, mà đầu dây bên kia nằm trong tay Quý Tiêu.
Tôi đi tới chỗ Yêu Hồ, anh vẫn ngây thơ nhìn tôi. Tôi xắn một miếng bánh ngọt cho anh, anh liền ngoan ngoãn há miệng chờ tôi đút, còn cắn lên thìa, cười hì hì với tôi.
Tôi xoa mặt anh.
Tôi không dám nghĩ, với dáng vẻ này của anh, nếu quay lại bên cạnh Đại Thiên Cẩu sẽ ra sao. Ai cũng có thể bắt nạt anh cho vui, mà anh hiện tại tay không tấc sắt, cũng không có ai để dựa vào.
Đại Thiên Cẩu yêu anh sao? Cũng có thể lắm!
Nhưng ai lại đem tính mạng của mình buộc lên cái thứ hư vô mờ mịt như tình yêu đây.
Tôi cúi đầu, trán kề trán Yêu Hồ, vững vàng ôm anh trong tay.
Ba năm trước tôi bị Quý Tiêu bắt rời khỏi Yêu Hồ, không có một cơ hội từ chối, còn chẳng biết đời này còn có thể gặp lại hay không.
Ba năm sau, tôi nhặt được anh ngay tại nhà mình, tôi cứ nghĩ tôi có thể giữ anh bên cạnh, cho dù là Quý Tiêu đang nhìn chằm chằm.
Hóa ra tôi lại ngây thơ rồi.
Tôi không muốn để anh đi, chắc chắn không được.
Tôi hôn lên thái dương Yêu Hồ, cố gắng mỉm cười, "Anh muốn ăn pudding không?"
Yêu Hồ nghe tới pudding, mắt liền sáng lên, vô cùng vui vẻ hôn lên má tôi.
Cách đó không xa, ở nơi tôi không thấy được, quản gia chụp lại cảnh Yêu Hồ hôn tôi, gửi cho Quý Tiêu. Mười phút sau, điện thoại Đại Thiên Cẩu cũng nhận được bức ảnh này.
- -
Quý Tiêu và Đại Thiên Cẩu đều tra như nhau thôi...
Quản gia cũng không phải là người tốt.