“Fa Mi Re Do — Fa Mi Re Do–”
“A ~~” Ryoko lười biếng duỗi thắt lưng lên. “Rốt cuộc cũng đã tan học rồi!” Hiện tại cô muốn đem ‘Lệ Nguyệt’ trở về.
“Ryoko đồng học!”; “Ryoko đồng học!” Kết quả, sự thật vĩnh viễn không tốt đẹp như trong tưởng tượng, đám nam sinh lại xông về phía cô. Vừa mới kết thúc tiết học thì chính là loại cục diện này, thật đúng là làm cho người ta phải đau đầu a! Ryoko vỗ trán.
“Cái kia, các bạn học, hôm nay mình có việc nên phải về nhà trước. Tớ……”
“Để tớ đưa cậu về!”; “Để tớ đưa cậu về!” Nam sinh trong lớp trăm miệng một lời.
“Ai hôm nay không tiễn tớ, tuần sau tớ phát thiệp mời cho người đó!” Ryoko rốt cục phát hỏa.
“Xoạt –” Toàn bộ nam sinh trong lớp chỉnh tề lùi hai bước.
Như vậy cũng không sai, cô tránh về trước đi. “Saguru, ngày mai gặp!” Nói lời chào hỏi xong, trong nháy mắt Ryoko liền biến mất.
Dò xét ư? Vâng, ánh mắt giết người lại tập trung ở trên người Hakuba.
Này, Ryoko, cậu vẫn nên gọi tớ là ‘Hakuba đồng học’ đi! Nhưng mà, hiện tại xem ra việc thoát thân vẫn tương đối quan trọng hơn. “Tớ cũng có việc cần phải đi trước, hẹn gặp lại!” Hakuba sờ cái trán đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt của mọi người, Hakuba Saguru cũng phải chạy trốn.
Hakuba chính là đối thủ số một, Kuroba hoàn toàn vô hại! Đây là hiệp định bí mật mà trong vòng một ngày ban nam sinh đã hiểu rõ và đặt ra. Kế tiếp, bắt đầu cuộc chơi!
———— Ta đây là phân cách theo dõi theo dõi ————
Ryoko vừa ra khỏi cửa là đi thẳng đến siêu thị. Đi siêu thị để làm gì? Cái này còn phải hỏi nữa sao? Tất nhiên là mua ‘kẻ thù thiên nhiên’ của người nào đó. Sau đó, chuyển tuyến tàu điện ngầm lần thứ N, rốt cuộc Ryoko cũng đã đuổi kịp Kaito.
Nhóc con, dám trộm vật gia truyền của nhà chị, còn dám làm cho chị hôn mê bất tỉnh, nếu chị dễ dàng bỏ qua cho cưng như vậy, thì chị đây sẽ không mang họ Hirota. Cô không hề ý thức được chính mình vốn không mang họ Hirota.
“Này!” Ngay giữa lúc Ryoko đang YY một cách cực kỳ hưng phấn, thì giọng nói của Kaito vang lên như hắt một gáo nước lạnh vào đầu Ryoko. Ách —– Nhanh như vậy đã bị bại lộ, xem ra bản lĩnh theo dõi người khác cần phải được bồi dưỡng.
Bên này, trong lòng Ryoko chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Kaito ở bên kia thấy Ryoko không trả lời hắn lại lên tiếng. “Hirota đồng học, vì sao cậu luôn đi theo sau tôi?”
“A? Ai, ai nói tôi đi theo cậu, đường này cũng không phải là nhà của cậu, tôi không thể đi được sao ? Hừ!” Ryoko giả bộ cầm túi cá trong tay để ra sau lưng, rất có khí thế ngước đầu lên, quăng cho Kaito một ánh mắt sắc bén.
“Tùy cậu.” Bởi vì biết Ryoko ở trước mắt mình là nhân vật không hề đơn giản, Kaito lúc này vốn là nên đùa giỡn mỹ nữ, nhưng thật hiếm thấy cậu ta quyết định không nhìn cô. Bây giờ tuyệt đối không nên trêu chọc Ryoko để tránh bại lộ tâm lý, Kaito tận lực làm cho chính mình không nhìn cái người trước mắt, tiếp tục đi về phía trước. Mà Ryoko cũng thật tự nhiên đi theo phía sau, chẳng qua là vừa đi vừa làm bộ nhìn trái nhìn phải thôi.
Lại đi không được vài bước, Kaito đang đi phía trước đột nhiên ngừng lại. Ryoko cũng ngừng lại theo sau đó. “Tôi đã về đến nhà, cậu xác định còn muốn đi theo sao?”
Ách…… Này, hắn còn chưa mở cửa mà đã không được vào nhà, đây chính là chuyện khó nói. Trong lòng Ryoko xoay chuyển mấy vòng. Đột nhiên, ánh mắt Ryoko chợt lóe sáng. Chỉ vào ngôi nhà cách vách kia nói: “Tôi cũng về nhà mà, vậy cũng không được sao?”
Này này, cô ấy chẳng lẽ không biết cách nói dối này rất dễ dàng bị vạch trần sao? Chỉ cần tùy tiện đi tìm một người nào đó đi hỏi là biết ngay! Hắn nhớ được ngôi nhà cách vách này đã được bỏ trống từ rất lâu rồi. Ngay tại lúc Kaito nghĩ muốn vạch trần lời nói dối này, người ở trong căn nhà kia bỗng nhiên mở cửa ra. Nhìn thấy người đó đi ra ngoài, trong lòng Kaito mừng thầm, không phải là tôi nghĩ muốn vạch trần cô, là do lời nói dối của cô rất thiếu độ sâu.
Lúc này, khi Ryoko thấy cánh cửa ngôi nhà kia mở ra, cô cũng đã hoảng sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Khi cô định nói vòng vo sang chuyện khác, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
“Bác quản gia?” Ryoko kêu lên tiếng.
“Tiểu thư, không nghĩ tới nhanh như vậy lão gia đã nói cho tiểu thư biết rồi.” Người đi ra đúng là quản gia nhà Hirota, là người lần trước đã cùng ba ba Hirota đi đến văn phòng thám tử Mori.
Này này, không thể nào, nữ sinh này thật sự ở ngay tại cách vách nhà hắn sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy chứ ??? Trên đầu Kaito xuất hiện ba đường vạch đen rõ ràng.
Ha ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp cô, lão ba, con thật sự rất yêu người. Ryoko ở trong lòng hưng phấn nửa ngày lập tức liền trở lại bình thường, tiếp tục làm chính sự. “Vâng, nhưng mà, con phát hiện ra bạn học mới của mình, Kuroba đồng học lại ở ngay cách vách. Cho nên con chuẩn bị đi sang nhà của bạn học Kuroba làm khách, túi sách đưa trước cho quản gia!” Nói xong cô liền ném túi xách vào trong lòng bác quản gia, trên tay chỉ mang theo gói to chứa cá kia.