Ngày hôm nay khí trời thật trong lành, phong cảnh khắp nơi thật tốt đẹp, phong cảnh thật tốt đẹp…… So với cảnh sắc tươi đẹp thì còn có ánh nắng tươi sáng của ngày thứ hai, nhóm đồng học đều rất vui vẻ với nhau. Nhưng ngoại trừ một người nào đó nằm ở khu vực – lớp B năm hai. Bởi vì tâm tình của một vị tiểu thư nào đó vô cùng khó chịu, nên đã làm cho toàn bộ lớp học đều bao phủ bởi một tầng áp suất thấp.
“Ryoko hôm nay cậu ấy làm sao vậy? Tâm tình giống như không được tốt a.” Momoi Keiko nhỏ nhẹ theo sau Aoko nói. Từ sau khi Ryoko đến lớp, khí hậu trong lớp học của các cô liền bắt đầu thay đổi thất thường.
“Không biết, nói không chừng lại là do người nào đó đã chọc tới cậu ấy.” Aoko cố ý đem ba chữ ‘người nào đó’ gia tăng thêm ngữ điệu, dùng ánh mắt của mình lườm liếc Kaito ở bên cạnh. Mặc dù cô cũng rất hiền lành, rất thông tình đạt lý, nhưng loại sự tình ghen tuôn này không hề có ngoại lệ. Ai kêu Kaito luôn chú ý tới Ryoko làm chi.
Kaito gần đây cũng cảm thấy thật phiền muộn, lúc đầu, nữ sinh Ryoko dường như biết hết tất cả mọi chuyện này là kẻ thù hay là bạn hắn còn chưa phân rõ, thì đã bị cưỡng ép tiếp nhận lời khiêu chiến của cái thứ gì đó là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’. Tuy rằng hắn biết đến tám chín phần thì người đó chính là Ryoko, nhưng việc này luôn làm người ta cảm thấy không thể tìm ra được đáp án. Hiện tại lại thấy Ryoko bày ra một mặt khó chịu, còn bị Aoko oan uổng thành người khởi xướng mọi chuyện, cơn tức hiếm thấy của hắn cũng bắt đầu nổi lên: “Này, cậu có ý gì vậy chứ, không cần cậu nói bóng nói gió như vậy!”
Aoko nghe vậy, cũng lập tức rối rắm chuyển hướng về phía Kairo phát hỏa: “Có phải là nói bóng nói gió hay không thì trong lòng cậu biết rõ, chọc tới mỹ nữ, có phải cậu đã cảm thấy hố hận rồi không?”
“Aoko! Cậu không nên quá mức như vậy!”
“Hừ! Ai sợ ai!”
……….[Sau đây là tác phẩm kinh điển cuộc chiến ác liệt quy mô lớn, tình hình cụ thể xin vui lòng mời mọi người hãy nhìn dưới ngòi bút của tác giả.]
Một bên, khi Momoi Keiko nhìn thấy hai người bắt đầu ầm ĩ thì cô cũng rất thức thời lùi về sang một bên, phải nên biết rằng dựa sát, ôm khư khư giữ kín gần người thật dễ dàng làm người khác bị thương.
Rốt cuộc hai người lại gây gổ a, thế giới lại trở về bình thường. Cô giáo vừa mới tiến vào lớp học nghe tiếng ồn ào tập mãi đã thành thới quen kia, bắt đầu cảm thán. Aizzz… từ khi Ryoko chuyển trường về đây, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy Kaito cùng Aoko gây gổ với nhau, cũng khó trách hai người bọn họ. Lúc này đây Ryoko ở một bên gân xanh không ngừng tuôn ra, rốt cuộc đã không thể nhịn được nữa. Phải nên biết rằng, bởi vì chuyện của Conan mà cô không thể chuyên tâm, tâm tình vô cùng khó chịu, bây giờ ngay cả sự yên tĩnh cũng không được yên, làm cái quái gì vậy chứ!
“Tớ nói hai người các cậu này, làm ơn có thể có chừng có mực được không? Sao hai người không đi ra ngoài tha hồ ầm ĩ đi???”; “Rầm –” một tiếng, Ryoko đập bàn đứng lên, đem cả lớp bao gồm cả Akako giật nảy mình. Cũng bởi vì vậy mà chiếm được sự chú ý của Akako.
Nhưng hai đương sự đang gây chuyện hoàn toàn không thèm nhìn đến Ryoko. Đùa, nếu bọn họ có thể tùy tiện kêu dừng lại thì việc này còn có thể trở thành thói quen hằng ngày của thầy cô giáo sao?
Được! Coi như hai người lợi hại, không thể quản hai người thì tưởng chị đây không thể tránh được sao? “Hai người không đi đúng không? Tớ đi! Cô giáo, sau tiết học em sẽ không lên lớp, khi nào cô có thể quản lý được hai người bọn họ thì chuyện đó nói sau!” Nói xong, Ryoko một thân tức giận, căm tức đi ra khỏi phòng học.
Này… Vì sao học sinh bây giờ đều có cá tính như vậy chứ? Cô giáo phát bạo, không thể trêu vào, không thể trêu vào a!
———— Ta đây là đường phân cách nhớ lại nhớ lại ————
Nói là không lên lớp, Ryoko cũng không chạy đi đâu xa, chẳng qua là đi lên sân thượng mà thôi. Nơi đó có rất ít người, là một nơi yên tĩnh để một người có thể ổn định lại tinh thần. Lúc này, Ryoko chính là không biết khi nào đã bước lên trên bục, thuận tay lấy viên phấn vẽ vài vòng, một bên nhớ lại ngọn nguồn bi phẫn, căm tức của ngày hôm qua.
Hóa ra, ngày hôm qua Conan vốn chính là lấy cớ để kéo Ryoko ra ngoài mà không phải là đi toilet, chính là ở dưới lầu, ở một góc đó ngừng lại.
“Ryoko Onee-chan, công tắc trong túi chị có thể cho em mượn chơi một chút được không?”
Hửm? Công tắc? Đợi chút, bật công tắc!!!
“A.” Conan cúi đầu, thấu kính trở nên trắng kèm theo đó chính là nụ cười nửa miệng tràn đầy tự tin, “Phép thuật mà Ryoko Onee-chan tự biên tự diễn đã kết thúc a!”
“Nhóc, nhóc đang nói cái gì vậy, Conan-kun, ngay cả một câu chị cùng không hiểu. Trẻ con không cần phải chơi trò chơi trinh thám.” Sẽ không, sẽ không, kỹ thuật diễn cao siêu như vậy của chị đây, cùng với thủ pháp không dấu vết như thế, làm sao tên nhóc này có thể biết được nhanh như vậy. Ryoko đè sự hoảng hốt xuống, bắt đầu giãy dụa như sắp chết.
“Em nhìn thấy nha, nhờ phản chiếu qua mắt kính, khi mọi người đều đang quay đầu tìm kiếm thiên sứ thì nét mặt của Ryoko Onee-chan lộ ra nụ cười kỳ quái, sau đó liền đem tay phải cho vào túi áo, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng mà em lại nghe thấy được, đó là âm thanh tấm gỗ ván bay qua. Trên miếng lót tơ tằm trong tủ kính thủy tinh có dấu vết đã được dịch chuyển. Em khẳng định Ryoko Onee-chan đã làm như thế này, đầu tiên là làm ra bức mật hàm báo trước đưa ra ngoài để kéo nhiều người đến đây vây xem. Sau đó tìm một người nói chuyện để gây phân tâm, khi đến đúng thời điểm thì giả bộ ho to nhìn thấy thiên sứ để hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Rồi lén lút nhấn chốt mở trên bàn thủy tinh, làm cho tấm ván bằng gỗ xoay một vòng, để cho tấm ván gỗ khác có viên bảo thạch đã được để sẵn từ trước đột nhiên xuất hiện, cuối cùng là đợi cho mọi người phục hồi tinh thần nhìn thấy vật trước mắt. Chủ ý đài thủy tinh cùng với bài trí đều là do Ryoko Onee-chan an bày, làm chuyện mờ ám nên cần phải thật dễ dàng. Em nói rất đúng đi? Ryoko Onee-chan?”
Này, này, tên tên nhóc này, toàn bộ suy luận của hắn hoàn toàn chính xác, cứ tưởng rằng chỉ cần không để lại dấu vết nào thì sẽ không bị phát hiện, nhưng hiện tại…… Chẳng lẽ đây mới chân chính là thám tử học sinh trung học – Kudo Shinichi. Nhưng, nhưng dựa vào cái gì chứ, màn biểu diễn đã được chuẩn bị lâu như vậy chỉ cần một cái liếc mắt của tên nhóc này thì đã bị nhìn