Những chú chim ngoài cửa sổ hót líu lo đón chào ánh nắng mặt trời, cứ tiếp tục ca hát xóa tan màn đêm u tối. Ở trong một căn phòng dán đầy những tấm áp phích ảo thuật, Ryoko yên tĩnh nằm ở trên giường. Nhưng ngoại trừ khuôn mặt đang tái nhợt của cô ra còn có tên ngốc khác với sức lực cạn kiệt — Kaito Kuroba. Vứt bỏ toàn bộ những nghi hoặc, đè xuống lòng hiếu kỳ đang nhộn nhịp, vào đêm đó, việc hai người đột nhiên tại phòng cậu, cậu lựa chọn im lặng, lựa chọn gánh vác toàn bộ chuyện chấn động lòng người này. Cổ tay linh hoạt vung dao phẫu thuật, mồ hôi trên trán chảy theo hai má thấm vào quần áo. Cứ như vậy trấn định lại tâm tình sốt ruột của mình, cậu đã vì một người hôn mê bất tỉnh mà đã mệt nhọc vẻn vẹn cả một buổi tối. Khi bước chân đi nghiêng ngả, rốt cuộc cậu đã không chịu nổi cơn buồn ngủ ập tới, nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Ánh nắng mặt trời vẫn luôn nghịch ngợm như vậy đem ánh nắng chiếu vào, che miệng cười trộm người đang rơi vào giấc mộng. Lông mi mỏng như cánh ve khẽ rung động, sau khi hôn mê trong một buổi tối dài dăng dẳng, cuối cùng Ryoko cũng đã mở mắt. Đau — đau quá — đây là cảm giác đầu tiên sau khi Ryoko tỉnh lại. An ninh của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa rất yên ổn a, lúc này Ryoko có chút tưởng nhớ thế giới nghiêm cấm súng đao kia. Tất cả đều là do tên Gin kia, cái tên biến thái kia, gã sát nhân máu lạnh kia, cô nguyền rủa hắn sớm muộn gì thì cũng sẽ chết trong tay cô! Ngay tại lúc cô ở trong lòng bắt đầu ân cần hỏi thăm mười đời tổ tông của Gin, thì có một tiếng quát to vui mừng đem suy nghĩ của cô đánh gãy “Ryoko! Cậu tỉnh!”
Lúc này Ryoko mới phát hiện, hóa ra Kaito luôn nằm ở mép giường bên cạnh cô, cậu ta có vẻ như đã chăm sóc cho cô cả một buổi tối. Cô chuyển qua nhìn miệng vết thương của mình đã được xử lý và quấn băng gạc thật tốt, Ryoko cảm thấy rất là kinh ngạc.
“Đây là do cậu làm?”
“Ừ.” Nhìn đến Ryoko tỉnh lại Kaito đã vô cùng kích động, cậu bình phục một chút tâm tình nói, “Cậu chảy rất nhiều máu, tớ sợ không kịp đưa cậu đến bệnh viện, vừa khéo –” Kaito nói đến này dừng lại, do dự một chút, lại tiếp tục giải thích nói: “Vừa khéo chúng ta đột nhiên xuất hiện ngay tại trong nhà tớ, cho nên tớ liền giúp cậu băng bó vết thương.”
Đột nhiên xuất hiện tại nhà Kaito? Đúng vậy, cô làm sao có thể nằm ở đây, không phải cô đã bị tên Gin kia bắn đau đến nỗi muốn chết sao? Rủa hắn thật lâu như vậy, rốt cuộc Ryoko mới phát hiện hiện ra chính mình thật sự còn sống!
“Cậu nói chúng ta đột nhiên xuất hiện tại nhà cậu?”
“… Phải.” Nghe được lời nói của Ryoko, dường như cô không chút bộ dáng cảm kích nào, Kaito chỉ có thể cho rằng Ryoko có bí mật không thể nói ra. Bởi vì cậu nhớ được khi phát đạn thứ hai sắp dừng lại trên người cậu, thì trên người Ryoko phát ra ánh sáng màu tím chói mắt.
Biến mất trong chớp mắt? Đây là đã xảy ra chuyện gì, thật sự đã được Tử Liên cứu? Xem ra Tứ tỷ tự kỷ này cũng không gạt cô. Ryoko nâng tay lên nhìn chiếc lắc tay Tử Liên kia, lần đầu tiên cô ý thức được vận mệnh của mình sớm đã không được bình thường.
Động tác của Ryoko tự nhiên bị Kaito xem ở trong mắt, nhưng cậu vẫn như cũ, cái gì cũng đều không nói. Chính là giống như lúc trước, khi Ryoko đến tận cửa đến đòi “Lệ nguyệt”, cậu cũng yên lặng xoay người rời đi.
———————————–
Ryoko phát hiện Kaito không biết khi nào thì đã rời đi, cô dùng tay phải không bị thương của mình chống đẩy thân thể, tựa vào đầu giường, trong lòng niệm ý nghĩ, [ma pháp tâm linh thời cổ] liền xuất hiện tại trên chăn. Nếu cô đoán không sai, bên trong quyển sách ma pháp này nhất định sẽ có phép thuật chữa bệnh, hiện tại việc quan trọng nhất là khôi phục sức khỏe, là học sinh, cô cùng Kaito không có nhiều thời gian như vậy để đi dưỡng thương, một khi xin phép nghỉ thời gian quá dài thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cứ như vậy, lần đầu tiên Ryoko mở quyển sách tràn ngập ma lực kia ra, khi ánh mắt Ryoko đảo qua văn tự niệm chú gây sự chú ý kia, đồng thời nó liền khắc sâu vào trong đầu Ryoko.
Rất nhanh Ryoko liền phát hiện, mặc kệ chính mình có lật qua bao nhiêu trang, quyển sách nhìn như ngay cả một tờ cũng chưa được lật qua, cảm giác này giống như đang nhìn một quyển sách có khả năng sẽ không bao giờ được đọc xong. Nửa giờ sau, Ryoko có chút nhụt chí, vài trang phía trước đều ghi chép về nền tảng cơ bản của ma pháp, chính là giống như một đứa trẻ bước đầu đều phải học ghép âm. Khi nào thì cô mới có thể học được phép thuật chữa bệnh a. “Aizzz ~~ thật bi thương a!” Ryoko thở dài. Đột nhiên, cái biểu cảm cau mày kia trở nên hòa dịu, sau đó là một mặt tò mò. Chỉ thấy Ryoko thu hồi sách ma pháp, vươn cổ bắt đầu phồng mũi mình lên, bắt đầu giống như chú mèo tham ăn nhắm mắt lại dùng mũi ngửi. Thơm quá thơm quá — Vâng vâng, là canh cá mà cô yêu nhất — Ôi —
“Này, nước miếng đều chảy xuống hết rồi kìa!” Kaito bưng một cái chén, đánh thức Ryoko còn đang nhắm mắt nằm mơ thấy đồ ăn ngon.
Càn quét một chút, Ryoko mở hai mắt sáng ngời của mình ra, ánh mắt đúng lúc chạm vào ánh mắt Kaito đang quan sát chính cô. Vài giây trôi qua, hai người ý thức được tình huống nảy sinh ra chút xấu hổ. Kaito không điều khiển được mình quay đầu đi, che giấu bằng cách ho khan một tiếng, đem canh cá đặt ở trên tủ đầu giường.
“Tớ để quản gia làm chút canh cá cho cậu, cậu…… uống nhanh đi.”
“Ừm.” Ryoko cũng rất xấu hổ, kết quả vội vàng lấy canh cá trên tủ đầu giường xử lý, dùng thìa không ngừng múc. Đột nhiên, Ryoko ý thức được có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, canh cá? Có vẻ như trong ấn tượng của cô, cô nhớ được người nào đó sợ cá mà. Ryoko buông thìa xuống, ngẩng đầu nhìn Kaito, lúc này cô mới phát hiện biểu cảm của Kaito có chút không được tự nhiên. Không thể tin được tên ngốc này sẽ đưa canh cá cho cô, liền bởi vì trên bữa tiệc sinh nhật hôm đó biết cô thích uống canh cá sao? Thật sự, cậu thật sự vô cùng ngốc.
“Kaito, cậu có rảnh không?”
Kaito vẫn như cũ nghiêng đầu, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời lại một câu.
“Tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa được không?”
Kaito gật