Nói về lần tranh luận vô cùng to lớn ở lần trước, Kyoko cùng tiến sĩ Agasa đã “giao tiếp” với nhau đến bầu trời đen kịt, nhật nguyệt vô quang. Cuối cùng khi tiến sĩ Agasa thở hổn hển nói một câu ‘Ông không muốn cãi nhau với trẻ con’ thì kết thúc, mà Kyoko vốn không phải là người Trung Quốc, không phải là vì quốc gia, mà chỉ là vì chân tướng nên mới kiên trì như vậy, cũng sẽ không thừa dịp thắng tiếp tục truy kích. Chẳng qua, cậu cùng với tiến sĩ Agasa được xem như là đã kết thù. Mọi người đều nói ‘Người ở dưới mái hiên, không thể không cuối đầu’, cho nên tiến sĩ Agasa vốn là đang vui vẻ đến mức thích thú, nhưng cảm thấy khi Kyoko ở tại nhà ông thì ông còn nhiều thời gian để chỉnh cậu nhóc, ai mà biết tư duy của Kyoko căn bản không có người thường nào có khả năng nghĩ đến được. Ngược lại, khiến bị động trở thành chủ động, liên hợp cùng với Haibara “Chiếu cố” ông lão đã qua phân nửa số tuổi một trăm này rồi, khiến cho tiến sĩ Agasa hiện tại nói một thành ngữ “Dẫn sói vào nhà” rất nhiều lần. Ai — Ở đây, vào lúc này chúng ta hãy dành ba giây mặc niệm vì tiến sĩ Agasa đáng thương đi!
———- Ta đây là đường phân cách đến nhà ———-
Nói đến bi ai, nữ chính của chúng ta cũng có nhu cầu cấp bách vô cùng bi a nha! Khoảng cách từ đây đến ngày đối phó với băng nhóm muốn chiếm Pandora chỉ còn có một tuần lễ, cho dù có xin nghỉ dài hạn, có được đủ thời gian để nghiên cứu sách ma pháp, nhưng không có Akako hỗ trợ, rất nhiều ma pháp được bày biện ra không có cách nào hoàn thành được. Cho nên, cô của bây giờ, ngoại trừ buồn bực ra cũng chỉ có buồn bực!
“Trời ạ! Làm ơn ai đó hãy cứu tôi đi!” Ryoko ngồi ở phòng khách, một bàn tay đao cầm khắc, một bàn tay cầm một cái nhẫn, vô lực hô to. Nhóm người giúp việc làm theo giờ ở cách đó không xa gãi lỗ tai, tiếp tục công việc của mình.
“Đinh đong — Đinh đong –” Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Chẳng lẽ là ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của cô, đem Akako đưa tới cho cô? Yeah! Quá tuyệt vời, ông trời, tôi yêu ngài! Sau khi Ryoko nghe đến tiếng chuông xong, lập tức cô liền vui vẻ đi đến trước cửa. Đáng tiếc, vào lúc này ông trời còn đang buồn ngủ, làm sao có thể có thể nghe được lời cầu nguyện của cô chứ? Người xuất hiện ở trước cửa căn bản không phải là Akako. Bất quá, rất hoàn hảo, tuy rằng không phải là Akako, nhưng cũng là một anh chàng đẹp trai dễ nhìn.
“Thật ngại quá, không báo trước một tiếng mà đã tới đây rồi, hẳn là không có làm phiền gì đến cậu đi.” Hakuba thân sĩ cười. Thật ra, Ryoko luôn cảm thấy chính mình thật nghèo nàn từ vựng, nụ cười ôn nhu như ánh mặt trời này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể tìm được vị thân sĩ này để hình dung ra đến. Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nụ cười như vậy của Hakuba, tâm tình không tốt cùng chuyện phiền muộn của cô đều sẽ tan thành mây khói.
“Mau vào đi, tớ đều đã nhanh bực bội đến muốn chết, cậu tới thật sự rất đúng lúc!”
Hakuba nhìn thoáng qua Ryoko sớm đã bởi vì sự phiền muộn mà đem chính tóc của mình nhào nặn đến mức rối loạn, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Ryoko đi vào phòng khách.
“Hình như Ryoko đã xin nghỉ phép đến một tuần đi, tớ còn nghĩ rằng cậu có chuyện gì đó vô cùng quan trọng cần phải làm đâu? Chẳng lẽ là vì lười biếng nên mới trốn ở trong nhà nghỉ ngơi?” Hakuba tiếp nhận Ryoko rót đồ uống, nhấp một ngụm hỏi.
“Mới không phải, tớ thế nhưng là một học sinh gương mẫu đấy, chính là vì trong vòng một tuần tớ phải làm xong những thứ ở trên bàn này!” Ryoko tiếp tục buồn bực. Ai — cô vốn còn sót lại một chút nhẫn nại nhưng khi vào thời điểm Hakuba đến đã hoàn toàn biến mất rồi. Rất muốn nghĩ đi chơi cùng với Hakuba a.
Hakuba không có chú ý tới ánh mắt ai oán của Ryoko, trái lại cậu tự cầm lấy một chiếc nhẫn, đùa nghịch một chút, ngẩng đầu hỏi: “Làm như thế nào?”
“À, cái này à, phải đem một chút hoa văn hình vẽ thật phức tạp khắc vào trong.” Nói xong, Ryoko chạy đến phòng, dùng ma pháp phục chế, phục chế lại một số hình vẽ ma pháp trận lên trên tờ giấy trắng, sau đó cầm lại cùng Hakuba xem. Dù sao đi nữa, loại này nọ này Hakuba cũng không biết, cậu ấy có thể sẽ cho rằng đây là một số hình vẽ phức tạp gì đó thôi. Hakuba nhận lấy tờ giấy trên tay Ryoko, nhìn nhìn, lại đối chiếu về phía chiếc nhẫn. Trong giây lát, nụ cười tự tin khi phát hiện ra chân tướng giống với Conan được hiện ra trên khuôn mặt của Hakuba.
“Chỉ cần khắc đi lên, nhiệm vụ của cậu liền hoàn thành sao?”
“Không, không chỉ có một cái này, còn có vài dạng này nọ còn muốn khắc lên, cho nên tớ mới xin phép nghỉ học a. Khắc mấy thứ này thật sự quá khó khăn, hoa văn lại phức tạp, tớ đã làm hư vào chiếc nhẫn rồi!” Ryoko không biết Hakuba là có ý tứ gì, chính là tiếp tục nói ra nỗi khổ tâm.
“Nếu là như thế này, tớ có thể giúp Ryoko hoàn thành nhiệm vụ.” Hakuba nhìn một mặt không tin kia của Ryoko, cầm lấy đao khắc trên bàn cùng với nhẫn, mười ngón song phi, so sánh theo hình vẽ rồi khắc lên. Kết quả, ở dưới biểu cảm không thể tưởng tượng nổi của Ryoko, cậu đã dùng năm phần khí phách dễ dàng hoàn thành chiếc nhẫn mà Ryoko dùng cả một ngày còn chưa khắc xong.
“Cậu cậu cậu — thiên tài a!” Ryoko cảm thấy chính mình hạnh phúc đến mức suýt ngất đi thôi. Bạn nói thử xem, làm thế nào mà cô liền không phát hiện ra bên cạnh mình còn có một thiên tài như vậy chứ? Có cậu ta ở đây, việc khắc ma pháp phòng ngự lên trên nhẫn gì đó, quả thực chỉ là một bữa ăn sáng thôi! “Saguru — Saguru –” Ryoko thật chân chó ngồi xuống bên cạnh Hakuba Saguru, hai tay gắt gao bắt lấy tay Hakuba, bắt đầu hóa trang thành trạng thái làm nũng bán manh với da mặt dày nhất trong thiên hạ của cô.
Hakuba nhìn chính quần áo của mình bị nắm lên, lại nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Ryoko, bỗng nhiên cảm thấy tình huống thật không ổn!
“Ryoko, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói!” Hakuba người này thế nhưng thật thích mỹ nữ, chịu không nổi chính là bộ dáng xinh đẹp của