Không biết là một vị danh nhân nào đã nói qua, ma pháp không phải là một thứ vạn năng. Vào thời điểm vừa mới bắt đầu, Ryoko không hề đồng ý với quan điểm đó. Bộ não suy nghĩ đến việc ma pháp có thể ‘ngày đi nghìn dặm’ này rất vạn năng, liệu có phải hay không? Bất quá, thời điểm cô mang theo Kaito cùng Hakuba dịch chuyển đến trên đất liền, rốt cuộc thì cô cũng đã hiểu được hàm nghĩa của câu nói kia. Không sai, ma pháp là chỉ cần suy nghĩ lại, nhưng cái gọi là suy nghĩ lại cũng phải muốn dùng tinh thần và nghị lực a! Cô chính là một nữ phù thủy thay đổi giữa chừng, tinh thần và nghị lực rất yếu, bây giờ còn phải dẫn hai người dịch chuyển ở khoảng cách dài như vậy, vất vả đến mức có thể tưởng tượng được. Tóm lại, vào lúc chờ cô về nhà, chuyện thứ nhất cô cần làm chính là nằm sấp trên ghế sofa và ngủ, đi ngủ để bổ sung tinh thần và nghị lực của cô. Tố chức áo đen cái gì, vứt sang một bên đi, trời đất bao la, việc ngủ của cô là lớn nhất!!!
Kaito cùng Hakuba hiển nhiên cũng nhìn ra Ryoko mỏi mệt, cũngchưa nói cái gì, chính mình ở trong phòng khách tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt lại. Mục đích của tổ chức áo đen đã đạt được, chính bản thân của cả nhóm cũng không cần phải gấp gáp đi tìm bọn họ. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà, một mảnh an bình. Có lẽ đây chính là cái thứ gọi là đêm bình yên trước cơn giông tố.
———- Ta đây là đường phân cách ———-
Khi ánh mặt trời xuất hiện ra ánh sáng ban mai đầu tiên, Hakuba cùng Kaito đồng thời mở to hai mắt, sự mệt mỏi trong mắt kia đúng là một đêm chưa ngủ. Tình hình đã xảy ra như thế, cũng sẽ chỉ có mình Ryoko đi ngủ. Kaito suy nghĩ một đêm, dù cậu suy nghĩ cẩn thận nhưng cũng không thể nghĩ ra được người đang ẩn núp trong bóng tối là ai? Bởi vì khi đó, những người ở trong phòng đều là những người vô cùng quen thuộc. Hơn nữa, cậu cùng Yukiko là hai cao thủ hóa trang, cũng đều đã quan sát kĩ càng, cũng không hề phát hiện ra dấu vết có người hóa trang. Xem ra lại là ma pháp, lại rước lấy thêm tai họa. Thế giới này thật sự lộn xộn.
Ngay tại thời điểm Kaito còn đang cảm khái, Hakuba đột nhiên đứng dậy đi tới. Không biết vì sao, Kaito nhìn thấy được biểu cảm của người trước mắt này có chút kỳ quái.
“Kuroba Kaito? Hay tôi vẫn nên gọi cậu là siêu đạo chích Kid?” Lời nói của Hakuba làm cho Kaito kinh ngạc, tên này khi nào thì đã biết được chuyện này? Vào lúc cậu còn đang nghi hoặc, chỉ thấy Hakuba, không biết từ nơi nào thì đã lấy ra một túi plastic, bên trong chính là tóc của Kuroba Kaito.
Thì ra là thế, không nghĩ tới tên thám tử đi du học từ London trở về này vẫn là có chút bản lĩnh, nhưng thật ra thì gần đây cậu bị chuyện của Ryoko làm cho thiếu cảnh giác. Bất quá, hiện tại tên này muốn vạch trần thân phận của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ muốn bắt cậu sao? Nhưng làm sao có thể, tình huống hiện tại hẳn là không có thời gian để đi bắt kẻ trộm đi?
Quả thật, là một thám tử thì nên hiểu được cái gì gọi là ‘lấy đại cục làm trọng’. Nhưng điều kiện tiên quyết trước mắt chính là người thám tử phải chân chính hiểu được nên lựa chọn như thế nào. Nếu không phải, như vậy thì —
“Là một thám tử, tôi tuyệt đối sẽ không để cho một tên tội phạm quốc tế như cậu ung dung tự tại ở trước mắt tôi, cho nên –” Hakuba lại vô cùng thần bí lấy ra một bộ còng tay. “Theo tôi đi đến đồn cảnh sát!”
Kaito nhíu mày, càng không rõ ý tứ của Hakuba. “Đã ở trong tình thế này rồi mà cậu còn muốn bắt tôi? Cậu có phải là đang phát sốt hay không?”
Dường như đã sớm biết trước được Kaito sẽ đưa ra lý do để bào chữa, Hakuba lười giải thích, vươn một bàn tay ra, tay kia cầm còng tay hướng về trên tay Kaito.
“Phách — phách –” Hai tiếng va chạm tiếng vang lên, cũng là Kaito ở dưới tình huống khẩn cấp lấy ra một cây súng bắn những lá bài, tránh thoát, Mặc kệ Hakuba dùng nó cho nguyên nhân gì, hiện tại cậu không thể bị bắt, Ryoko cần sự bảo vệ của chính cậu, đây là điều mà cậu đã đồng ý với Akako vào lúc trước, cũng là do chính cậu tự đưa ra quyết định. Nhưng mà, điều làm cho cậu bất an, chính là khi lá bài của cậu đánh nghiêng còng tay, sau khi rơi xuống đất thì liền biến mất, Không sai, thật sự đã biến mất, mà Hakuba đang ở trước mặt cậu lúc này thì lại đang giả bộ kiên trì, chịu đựng cơn đau. Nhìn kỹ thì mới phát hiện, lá bài mà cậu đã bắn ra cư nhiên sượt qua cánh tay Hakuba, rơi xuống trên mặt đất, ở trên người Hakuba lưu lại một đường vết thương thật sâu.
Đây là? Chẳng lẽ nói — dường như Kaito thoáng hiểu được cái gì đó, lập tức tiến lên ngăn cản động tác Hakuba sắp làm, nhưng lại vẫn chậm một bước, Hakuba đã ôm lấy Ryoko, một mặt đề phòng nhìn cậu. Sau đó, như trong dự kiến, Ryoko chậm rãi mở mắt ra, thấy được một này đủ để khiến cho cô hiểu lầm hết tất cả mọi chuyện. Không sai, đây chính là nguyên nhân, nguyên nhân của tất cả mọi điều kỳ quái đã xảy ra. Vì sao khi trời sáng thì Hakuba đột nhiên muốn vạch trần thân phận của cậu, vì sao lại ở tại đây, đã vào tình huống như thế này rồi mà còn nói muốn bắt lấy cậu, tất cả mọi chuyện này đều chỉ có một mục đích, chính là muốn làm cho Ryoko hiểu lầm cậu. Sau đó — nếu Ryoko hiểu lầm cậu, đem cậu trở thành cái người đang ẩn núp ở trong bóng tối kia, như vậy thì người thật sự đang ẩn núp trong bóng tối kia đã tìm được người chịu tội thay. Mà người sẽ làm như vậy chỉ có — người đang ẩn núp trong bóng tối kia!
“Ryoko, cậu hãy nghe tớ nói –” Kaito vốn không nghĩ giải thích hiểu được tất cả, cậu càng biết, nếu không giải thích rõ ràng, Ryoko thật sự sẽ có khả năng rơi vào tình huống nguy hiểm. Đáng tiếc, buổi biểu diễn đã diễn biến đến tình trạng này rồi, đạo diễn làm sao sẽ để cho cậu phá hư kịch bản? Hakuba thật đúng lúc hừ nhẹ ra tiếng, biểu hiện vết thương của chính mình. Ryoko vốn chính là tỉnh lại sau thì liền nhìn thấy Hakuba một mặt đề phòng nhìn súng trên tay Kaito, mà chính mình thì được che chở ở trong ngực Hakuba. Bất giác có chút hoài nghi, hiện tại nhìn đến vết thương của Hakuba, sau đó nhìn đến lá bài còn dính vết máu ở trên mặt đất, trong nháy mắt liền sáng tỏ. Là Kaito đã thừa dịp chính cô ngủ nên đã ra tay với Hakuba. Chính cô cũng thật sự hồ dồ, biết rõ Kaito rất có khả năng là người đang ẩn núp ở trong bóng tối, vậy mà còn yên tâm ngủ, đem Hakuba để ở trước mặt Kaito. Bất quá, về sau sẽ không. Người đang ẩn núp trong bống tối đi? Chỉ sợ là cậu không nghĩ tới là tôi sẽ sớm tỉnh lại đi. Cũng phải, khi cô đã bổ sung đầy đủ tinh thần và nghị lực thì cách thức cùng tốc độ đều là ác nghiệt đi.
“Kuroba đồng học? Siêu đạo chích Kid? Người đang ẩn núp trong bóng tối? Thật sự không nghĩ tới cậu vẫn là một con sói nhiều mặt đấy!” Ryoko từ trong lòng Hakuba đi ra, đem Hakuba đỡ ngồi xuống trên ghế sofa ở phía sau, xoay người đối với Kaito nói. “Trách không được tôi lại cảm thấy được cái người đang ẩn núp trong bóng tối kia lại hiểu biết về chúng tôi đến như vậy, chuyện quả cầu thủy tinh là như thế này, chuyện tòa thành Tarot cũng như vậy, chỉ sợ đây đều là những chuyện mà cậu biết được từ Akako đi. Tôi không biết cậu đã làm như thế nào để Akako tin tưởng cậu như vậy, tôi chỉ muốn nói, là một con rối chỉ có đạo cụ ma pháp để chống đỡ thì tốt nhất cậu không nên phản kháng!” Không sai, Ryoko hiện tại đã xác định Kaito là con rối, nhưng lại con rối ở đẳng cấp thấp nhất, biểu tượng sinh mệnh, hành vi tư tưởng cùng người thường không khác gì nhau, chính là người hầu nghe theo lệnh của đối phương. Liền giống như binh lính cổ đại nghe theo lời sai khiến của tướng quân vậy, không có chút nguyên nhân nào của ma pháp. Trách không được vì sao Akako sẽ không thể tra ra được, người trước mắt này rõ ràng chính là bởi vì tự nguyện. Cũng là bởi vì như thế, cậu ta không thể tu tập ma pháp, chỉ có thể dựa vào đạo cụ ma pháp để đối phó