Thế giới Conan, Nhật Bản.
Gió mùa đông, lạnh lẽo thổi qua, đánh vào trên mặt người khác, làm cho có chút đau buốt. Phong cảnh tịch mịch không giấu được nơi thành phố phồn hoa, náo nhiệt, tại giữa nhân sinh mới lãng quên đau thương không được bao lâu. Tại một góc nào đó chỉ có mỗi mình người đó biết, một bóng người màu trắng yên lặng hoài niệm cùng đau buồn.
“Cậu chủ, Suzuki Jirokichi lại đưa lời mời khiêu chiến, là một viên ngọc Ruby, được trưng bày tại Trung Quốc, thành phố Nam Kinh.” Jii Konosuke đứng ở cửa mật thất nói. Cậu chủ nhà hắn, kể từ sau khi trở về từ bữa tiệc Pandora thì liền luôn rầu rĩ không vui, đem chính mình nhốt ở trong mật thất, cũng không biết cậu ấy đang làm những gì. Ông già tập đoàn tài chính Suzuki Jirokichi kia đã liên tục đưa thư khiêu chiến được ba ngày rồi, cậu chủ vốn hẳn là sẽ thể hiện ý chí sôi sục vẫn như trước, không có một chút phản ứng nào. Cứ tiếp tục như vậy nữa thì ông nên ăn nói như thế nào với phu nhân đây?
Lặng im, bên kia mật thất giống như bao ngày bình thường khác, vẫn cứ lặng im. Lúc trở về, Kaito vẫn ngồi ở một góc như trước, trên tay nhưng lại có vài thứ. Thư khiêu chiến của Suzuki Jirokichi, đương nhiên cậu sẽ nhận lời, nhất định cậu sẽ tìm được viên ngọc Pandora, điều tra ra được kẻ giết chết cha mình, mang theo cả phần của Ryoko, làm cho bọn chúng phải ân hận ở trong ngục giam. Thế nhưng, bây giờ còn chưa được, cậu cần phải mạnh mẽ hơn, cậu cần phải chuẩn bị nhiều hơn thế nữa, chỉ có như vậy thì mới có đủ năng lực để quyết đấu với tổ chức áo đen kia.
Chờ xem! Ta nhất định sẽ đánh bại các ngươi, thề trên danh hiệu siêu đạo chích Kid của ta!
———- Ta là đường phân cách lùi bước ———-
“Mai-a-heemai-a-hu
Mai-a-homai-a-ha-ha……
Nhìn thấy màu đen.
Tôi không sợ không sợ.
Dây thần kinh chịu đựng của tôi rất lớn.
Không sợ không sợ không sợ.
Đối mặt sẽ chỉ làm cho chính mình ngày càng tiều tụy.
Lùi bước cũng là cách biểu hiện dũng cảm.
Amuro Tooru cười nhạo tôi, tôi cũng không sợ không sợ.
Tôi đã về nhà, không còn trách nhiệm.
Mai-a-heemai-a-hu.
Mai-a-homai-a-ha-ha…….”
Trên đường tan học về, Tiểu Văn hát bài [Không sợ không sợ] đã được cô biên soạn lại, tâm tình vô cùng tốt. Sau cùng thì vào ngày đó, cô vẫn chọn là lùi bước, lựa chọn ở lại Trung Quốc. Tuy rằng nguyên nhân bởi vì chính cô ‘đã chết’, không thể đi gặp cha mẹ của mình, không thể trở về trường học lúc đầu của mình, nhưng mà, chính cô còn có thể ở lại Nam Kinh, nơi này không tính cách xa nhà, tiếp tục cuộc sống của mình. Quan trọng nhất là, nguyên nhân bởi vì không có ma lực, loại nguyền rủa cô độc này ở trên người bản thân đã không thấy đâu, mọi người giống như bắt đầu nhìn thấy chính cô, rốt cuộc chính cô cũng đã có thể hòa nhập vào cuộc sống của mọi người .
Bất quá, màn hòa nhập này có chút quá thẳng thắn mà thôi. Sắc mặt Tiểu Văn có chút xấu hổ khi nhớ tới những việc đã trải qua tại trường học gần đây.
Cảnh tượng thứ nhất: Ngày đầu tiên chuyển trường đến.
“Oa — bạn học mới, cậu thật xinh đẹp, tham gia vào câu lạc bộ của tụi này đi, câu lạc bộ khiêu vũ của chúng tớ chính là câu lạc bộ huy hoàng nhất đó!” Một nữ sinh với kiểu tóc đuôi sam nói.
“Đi đi đi, em gái xinh đẹp như vậy đương nhiên phải gia nhập vào câu lạc bộ làm đẹp của tụi chị, Văn Văn, để chị nói cho em biết, việc làm đẹp vô cùng quan trọng, ví dụ như vào buổi tối, đắp một lớp mặt nạ trước khi đi ngủ tuyệt đối không đủ, nửa đêm phải rời giường ít nhất ba lần đắp thêm một lớp mới thì mới hoàn toàn ổn! Còn có đồ ăn thức uống này, quá chua, quá ngọt, quá đắng, quá cay đều không thể đụng vào! Còn có còn có…” Một nữ sinh mang mắt kính gọng đen, vẻ mặt tràn đầy tuổi thanh xuân kích động giới thiệu, ngữ khí khỏi phải nói chính là đã quá quen thuộc.
Lúc đó Tiểu Văn còn có chút mơ màng. Không có biện pháp, màn “chiến tranh” như thế này cô chưa từng thấy qua!
“Em gái dâu tây, đi qua một bên! Chính là cái phương pháp làm đẹp kia của cô, chính là làm ra vẻ mặt bị bệnh đậu mùa, cộng thêm chi đoàn ni cô, chua ngọt đắng cay cũng không được ăn, rõ ràng chính là tuyệt thực!” Một nam sinh không biết trên đầu có bao nhiêu đỉnh đầu mào gà xuyên đi vào. “Nghe tôi nói này, em gái Văn Văn, câu lạc bộ hiện nay đang được lưu hành nhất chính là câu lạc bộ trinh thám của tụi anh, bọn này thế nhưng cũng đã phá án được một trăm vụ rồi đấy, đem lại hạnh phúc cho biết bao người rồi đấy!” Nói xong, anh ta liền lâm vào trạng thái một mặt say mê!
“Tôi thả photpho [Ký hiệu hóa học: P], câu lạc bộ trinh thám đã thành lập được năm năm, năm năm!! Bình quân hai mươi vụ án đặc biệt hằng năm, trong đó bao gồm cả việc giúp một bà lão trong viện dưỡng lão tìm được giày để trong thùng rác, giúp giáo viên dạy tiếng Anh phát hiện một bạn học giở trò sao chép bài tập, giúp bạn học nào đó tìm được cơm hộp bị mất.
Năm vụ án mất tiền! Giúp bạn học mất tiền, dẫn đến phòng giáo vụ nhặt được của rơi nộp về trên phòng. Giống như trên, vân vân và